• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là Lâm Hồng Bân!
Trên vai Lâm Hồng Bân là một con kên kên đầu nhỏ.
Đó là huyễn thú cấp bốn Kên Kên Mỏ Kiếm của ông ta.
Mỏ của kên kên sắc bén giống như mũi kiếm nên mới có tên là Kên Kên Mỏ Kiếm.
“Thằng khốn kiếp, ngươi lại dám… giết hai đứa con trai của ta! Hôm nay ta phải lột da róc xương, làm ngươi sống không được chết không xong mới được!”
Lâm Hồng Bân mặt mày dữ tợn khủng bố, gào lên một tiếng, chấn động không trung.
Phía sau Lâm Hồng Bân là một đám cao thủ trong gia tộc.
Sau khỉ thấy Lâm Thần, đôi mắt bọn họ đều đỏ bừng, chỉ muốn giết chết hắn ngay lập tức.
Trên đường phố đã có nhiều người vây xem.
“Hừ, Lâm Thần thế mà lại giết chết Lâm Nhất Minh và Lâm Nhất Long!”
“Không thể nào, chẳng phải là hắn… bị
Phong Kiếm tông hủy bỏ tu vỉ rồi sao?”
“Đúng vậy, huyên thú bị giết là chẳng khác gì đồ vô dụng!”
“Chẳng lẽ là hắn có kỳ ngộ gì đó?”
Lâm Thần ánh mắt lạnh băng. Hắn vỗ vỗ tay Lâm Ninh Nhỉ, ý bảo nàng cứ an tâm.
Sau đó, hắn cười lạnh nói: “Các ngươi thông đồng với Phong Kiếm tông, lừa gạt tỷ của ta, làm nàng chủ động gả cho thiếu gia nhà họ Trương, đổi lại được một viên độc đan, mưu toan dùng độc đan giết ta, nào ngờ bị ta giết ngược lại. Lâm Nhất Long và Lâm Nhất Minh đều đáng chết!”
“Thằng khốn kiếp, câm miệng!” Lâm Hồng Bân nổi giận, trong mắt tràn ngập tơ máu.
“Nhãỉ ranh, chỉ sợ là trận chiến này có chút khó đánh”
Cây non cười nhe răng: “Có điều, Thụ ca sẽ theo ngươi tớỉ cùng!”
Trong sân, sát ý dày đặc đang bốc lên.
Lâm Hồng Bân đã nổi giận tới mức cực điểm.
Hai đứa con trai của mình đều là rồng trong biển người.
Không ngờ bọn chúng đều chết trong tay Lâm Thần.
“Ầm!”
Trong đất trời chợt có linh khí nổ tung.
Lâm Hồng Bân tụ tập linh khí bóp cổ Lâm Thần.
Khí thế khủng bố lan tràn xung quanh khiến người ta phải khó thở.
Kên Kên Mỏ Kiếm hét to lên một tiếng, dùng chiếc mỏ sắc nhọn đâm mạnh về phía Lâm Thần.
Vừa ra tay là sát chiêu!
Hiển nhiên là Lâm Hồng Bân không định để Lâm Thần sống sót rời khỏi gia tộc.
Giờ phút này, trong lòng ông ta chỉ có một suy nghĩ… giết Lâm Thần báo thù cho Long Nhi và Minh Nhi.
“Giết!”
Trong mắt Lâm Thần bùng nổ sát ý.
Hắn biết mình cần phải mở ra một con đường máu.
Hắn không hề lùi bước, siết chặt năm ngón tay, đánh một quyền vào tay Lâm Hồng Bân.
Theo một tiếng vang lớn, làn sóng không khí quay cuồng, mặt đất dưới chân Lâm Thần nứt ra.
Cả người Lâm Thần bay vụt qua, dựa vào cơ thể mạnh mẽ, làm tan hết toàn bộ lực lượng đến từ một chiêu của Lâm Hồng Bân.
Cây non nhảy bật lên, cầm hai cây dao gỗ sắc bén đánh với Kên Kên Mỏ Kiếm.
Tuy rằng nó không cao to, nhưng mà lực lượng lại rất mạnh.
Mỗi một Lân chém ra đều có tiếng vang xoẹt xoẹt chém đứt không khí.
Ánh xanh hiện lên, Lâm Thần tụ tập lực lượng Đế Quyết tấn công lần nữa.
“Thằng khốn kiếp, chết cho ta!”
Lâm Hồng Bân giơ tay chặn một quyền của Lâm Thần, rồi nắm chặt cánh tay của Lâm Thần, năm ngón tay như móng vuốt đại bàng đột nhiên vặn xoắn.
Đây chính là “Phân Gân Đoạn Cốt Thử’ – một võ kỹ độc đáo do Lâm Hồng Bân sáng tạo
ra.
“Bùm!”
Nhưng mà hình ảnh trong tưởng tượng
không có xuất hiện.
Lâm Thần không chỉ không có bị vặn gãy xương cốt, mà ngược lại ánh xanh bùng nổ bắn Lâm Hồng Bân ra ngoài.
Sau đó, hắn quay người sang một bên, dùng đầu vaỉ nặng như búa tạ đâm vào trong ngực Lâm Hồng Bân.
Lâm Hồng Bân rên rỉ một tiếng, lùi ra sau một khoảng cách dài, còn không quên trở tay cào lên cổ Lâm Thần, để lại năm vết máu sắc bén.
Trong lần đánh nhau này, hai bên đều bị thương.
Sau khỉ đứng vững, Lâm Hồng Bân nhìn sang bên cạnh, phát hiện cây non đang đánh nhau tới tấp với Kên Kên Mỏ Kiếm.
Trên đầu cây non có một dòng khí màu vàng nhạt đang quanh quẩn.
Nếu không nhìn kỹ là sẽ rất khó thấy.
Mà dòng khí màu vàng là biểu hiện của huyên thú cấp một.
“Huyên thú cấp một?”
Lâm Hồng Bân khỉnh thường cười lạnh: “Thảo nào ngươi có thể khôi phục cảnh giới.
Hóa ra là ngươi dùng bí pháp để có thêm một con huyên thú. Có điều, vậy thì sao chứ? Huyễn thú cấp một là sự tồn tạỉ vô dụng nhất, kết cục cuối cùng cũng giống nhau cả thôi.”
Dứt lời, ông ta lao lên lần nữa, sát ý lạnh thấu xương.
“Tỷ, nắm chặt đệ!”
Trong mắt Lâm Thần hiện lên lửa giận, mình cần phải mau chóng mở ra một con đường máu.
Nếu cứ tiếp tục dây dưa thì sẽ rơi vào cảnh khó lòng chạy thoát.
Mau, mau, mau!
Lâm Thần giận dữ gào lên, một mình liều mạng lao ra ngoài, ý chí chiến đấu dâng trào.
Hắn không muốn lùi, cũng không thể lùi!
Trên lưng hắn còn cõng tỷ tỷ.
Rõ ràng có vài đòn tấn công Lâm Thần có thể nghiêng người né tránh. Nhưng vì tránh làm tỷ tỷ bị thương, hắn chỉ có thể dùng thân thể mình cản lại.
Vài giây sau, cánh tay, ngực và xương sườn của Lâm Thần đều bị đánh đến mức máu me bê bết.
Cơn đau thấu tim, cho dù là Vạn Mộc Tranh Vanh Thể cũng không khôi phục theo kịp.
“Lâm Thần, ngươi dám giết Huân Nhỉ của ta, hôm nay ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu!”
Nơi xa truyền đến tiếng gào thét, nhị trưởng lão vọt tới nhanh như chớp, cây thương sắc bén trong tay ông ta tựa như rồng lao ra từ biển, đâm về phía Lâm Ninh Nhỉ sau lưng Lâm Thần bằng một đường cong quỷ dị.
Trong không khí vang lên tiếng xé rách.
Nhị trưởng lão biết rõ Lâm Thần vô cùng quan tâm người tỷ tỷ bệnh hoạn kia của hắn.
Nếu đã vậy thì để cho hắn trải nghiệm nỗi đau người thân bị giết trước khí chết đi!
Lâm Thần bị Lâm Hồng Bân cuốn lây, không thể quay người né tránh.
Thấy cây thương sắp rơi xuống sau lưng, Lâm Thần trợn to mắt tới mức sắp nứt ra.
Hắn quát lớn một tiếng, dốc sức nghiêng người, chụp lấy mũi thương.
“Phụt!”
Mũi thương đâm thủng lòng bàn tay Lâm Thần, máu chảy đầm đìa.
Lâm Thần cắn chặt ráng, vô số dây leo sinh ra từ lòng bàn tay hắn, quấn chặt cây thương kia.
Tròng mắt nhị trưởng lão co rút lại. ông ta còn chưa kịp nghĩ ra cách đánh trả, thì thấy dây leo chợt đẩy nhanh tốc độ đâm thủng cổ ông ta.
“Ùng ục ùng ục!”
Dây leo điên cuồng hút tỉnh hoa sinh mệnh trong cơ thể nhị trưởng lão.
Chỉ trong vòng vài giây, cơ thể nhị trưởng lão trở nên hoàn toàn khô quắt.
Lâm Thần rút cây thương đâm thủng lòng bàn tay ra, con ngươi đẫm máu, ánh mắt kiên quyết, giết về phía Lâm Hồng Bân.
Lâu hai tửu quán bên cạnh đường phố.
Một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần mặc váy trơn màu trắng ngồi bên cửa sổ, lười biếng mà nhìn trận chiến đẫm máu bên dưới.
“Thằng nhãi kia chính là Lâm Thần? Quả nhiên là có chút máu điên trong người, huyễn thú cũng rất độc đáo!” Thiếu nữ hơi nhướng mày, rõ ràng là cảm thấy hứng thú.
“Tiểu thư, mục đích chuyến đi lần này của chúng ta là lấy bài vị của Lâm Thiên Mệnh nhà họ Lâm, không cần thiết phải lãng phí thời gian
lên người một tên nhãi ranh đã bị phế bỏ.” Bên cạnh thiếu nữ là một vị phu nhân phong thái duyên dáng.
Thiếu nữ hơi nhíu mày nóỉ: “Hay là để ta ra tay kết thúc cảnh lộn xộn bên dưới kia đì?”
“Dì Liên, dì nói xem hắn có thể thoát chết được không?” Thiếu nữ cười như không cười: “Nói ra cũng thú vị, nếu không phải Phong Bất Diệt dốc sức để đứa con trai rác rưởi của ông ta giành được hạng nhất cuộc chiến Lỉnh Lộ, thì chắc là sắp tới ta và Lâm Thần sẽ còn gặp nhau nhiều Lân. Tiếc rằng ở thời đại này, không ai chịu nói lý cả, mọi người chỉ xem thực lực thôi.”
“Hắn kéo không được bao lâu nữa.” Dì Liên lắc đầu.
“Ầm!”
Lúc này, một tiếng nổ điếc cả tai vang lên.
Lâm Thần lấy bị thương đổi bị thương, dựa vào tư thế không muốn sống, mạnh mẽ lao ra khỏi vònq vây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK