• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9 : Giảng viên biến thái

Nhìn Bạch Nhược Hi bước lên tay không, lông mày giảng viên Chu Long chợt chau lại, tỏ rõ vẻ bực bội khó chịu:

- Bài tập buổi hôm trước tôi đã giao cho em đâu?

Bạch Nhược Hi không chối quanh co, thẳng thắn trả lời:

- Thưa thầy, em chưa làm.

Bộp...!

Chu Long tức đến tím mặt, tập giáo trình trên tay bị ném mạnh xuống dưới đất. Ông ta giơ tay chỉ thẳng vào người Bạch Nhược Hi, gằn giọng mà mắng:

- Được, được. Tôi sẽ đánh dấu em chưa đủ điều kiện vượt qua môn sinh học. Em coi thường môn học của tôi có phải không?

Bạch Nhược Hi cảm thấy vô cùng oan ức. Hàng trăm con người dưới kia phải gần nửa lớp không làm bài. Hà cớ gì chỉ mình cô chịu phạt?

- Thưa thầy, em sẵn sàng chịu phạt. Nhưng những bạn học khác thì...

Cô chưa nói dứt câu, Chu Long đã phẩy tay ra hiệu đuổi cô về chỗ, đoạn mở giọng nói tiếp:

- Cuối buổi học ngày hôm nay hãy đến văn phòng gặp tôi!

Đám sinh viên bên dưới lập tức trừng mắt lườm cô, có kẻ còn giơ tay làm điệu bộ cảnh cáo.

Chuông tan học vừa reo, đám sinh viên túa ra đông như trẩy hội.

Bạch Nhược Hi đang định men theo đám đông rảo bước ra ngoài, phía sau lưng đã bị thầy Chu Long gọi giật lại.

- Sinh viên Bối Ngọc, mời em theo tôi xuống văn phòng.

Đám sinh viên nhìn cô cười khẩy, giống như đang xem một trò vui.

Văn phòng của thầy Chu Long nằm ở cuối hành lang tầng bốn, bị phòng nhạc thanh che khuất.

Tấm lưng già luống tuổi của thầy Chu Long thỉnh thoảng lại run run, ngay cả việc vặn nắm tay cửa cũng vô cùng khó khăn.

Bạch Nhược Hi thấy vậy bèn nhẹ nhàng lên tiếng:

- Thầy để em mở giúp cho ạ!

Chu Long gật gật đầu, đoạn trao lại chìa khóa phòng cho cô.

Ngay khi bàn tay ông ta chạm vào tay Bạch Nhược Hi, Chu Long bèn dùng ngón trỏ cọ nhẹ lên lòng bàn tay của cô.

Bạch Nhược Hi cảm thấy có dự cảm không lành, thế nhưng vẫn giả bộ làm ngơ.

Phòng được bài trí vô cùng đơn giản, có tấm rèm lớn che sáng ngay cửa ra vào, góc trong là máy tính để bàn và giường ngủ.

Bạch Nhược Hi đứng im ở cửa, lễ phép mà nói:

- Sự việc vừa nãy...thật sự xin lỗi thầy, thầy Chu.

Chu Long không đáp, chỉ nhẩn nha cởi áo vest đem treo lên giá để quần áo.

Hành động tiếp theo đó của ông ta khiến Bạch Nhược Hi càng thêm khinh bỉ.

Chu Long bước từng bước chậm rãi đến gần cô, sau đó dùng ngón tay cởi từng chiếc cúc áo trên người mình. Đến khi ông ta hoàn toàn cởi trần, lộ ra chiếc bụng bia to tướng mới dừng tay lại.

- Bạn học Bối Ngọc, thật ra em cũng có cách để xoay chuyển điểm số của mình.

Vừa nói, ông ta vừa đặt bàn tay thô thiển lên vai Bạch Nhược Hi, không quên ghé sát vào đầu cô mà hít mà mùi tóc.

- Ummm, mùi thơm hoang dã, rất đẹp!

Bạch Nhược Hi bước lùi ra sau một bước, vẫn giữ gương mặt tươi tỉnh hết mức.

- Thầy Chu, thầy tìm em đến đây không phải để bàn về buổi học sáng nay hay sao?

Chu Long phá lên cười khềnh khệch.

Trái với tác phong đạo mạo, chỉn chu lúc sáng, hiện tại khuôn mặt của ông ta trở nên vô cùng méo mó, biến thái thấy rõ.

Ông ta đưa tay cởi phéc- mơ- tuya, cất giọng khàn khàn:

- Đó, đây chính là việc tôi muốn bàn với em. Bối Ngọc, em hãy biết thân biết phận chiều theo tôi thì mới có thể an toàn qua môn. Em hiểu chứ?

Bạch Nhược Hi cười khẩy.

Tình huống này cô đã dự liệu sẵn.

Ngay khi Chu Long chuẩn bị áp sát cô mà giở trò đồi bại, Bạch Nhược Hi đã vặn được nắm cửa, xoay người chạy nhanh ra ngoài.

Khi nãy, lúc cô giúp lão ta mở cửa đã nhanh trí không chốt tay nắm lại.

Trước khi rời đi, Bạch Nhược Hi còn không quên nhếch miệng cười nhạo Chu Long:

- Thầy giáo Chu, đừng để em phải loan tin này ra cho cả khoa biết. Thầy nên nhớ, nữ sinh như em không hề đơn giản một chút nào đâu.

Chu Long tức đến tím gan tím mặt, vơ bừa tập sổ sách đang đặt trên bàn, hung hăng mà ném mạnh xuống dưới đất.

- Nhãi ranh, chờ đấy!

Bạch Nhược Hi ung dung bước đi.

Cô đã hai mươi tư tuổi rồi, đâu phải chỉ mới đôi mươi chập chững non xanh bước vào môi trường hỗn tạp này.

Trong ký ức của Bối Ngọc, cô ở trong một căn ký túc xá cũ kỹ, phòng 307. Bạn cùng phòng với Bối Ngọc gồm có năm người, lần lượt là Diệu Thanh, Ánh Linh, Tư Mễ, Ngô Vận và Trình Vân.

Do tuổi tác của sáu người xấp xỉ nhau, hơn nữa hoàn cảnh cũng không chênh lệch mấy nên cũng khá thân thiết.

Duy chỉ có Trình Vân thuộc hộ con nhà giàu kếch xù, cha mẹ làm trong tập đoàn nhà nước tối cao. Nhưng vì cô không thích sống trong sự gò ép, bức bối của gia đình nên chuyển ra ở ký túc xá.

Bạch Nhược Hi không quen với cuộc sống của Bối Ngọc cho lắm, thế nhưng để có thể tìm ra được sự thật, cô quyết định cắn răng chịu đựng.

Thấy Bạch Nhược Hi ủ rũ bước vào, Ngô Vận đang đắp mặt nạ trên giường lập tức nghiêng đầu ra hỏi:

- Bối Ngọc, nhìn cậu kìa, trông như vừa trải qua một trận ẩu đả lớn vậy?

Bạch Nhược Hi cười cười, tránh né ánh mắt dò xét của bạn mình, bước thẳng vào bên trong nhà tắm.

Cô nhìn mình trong gương, một khuôn mặt hoàn toàn mới phản hiện trong dòng hơi nước ẩm ướt.

- Bạch Nhược Hi, Bạch Nhược Hi!

Ánh đèn phòng tắm bất ngờ chớp tắt liên tục, sau đó nhất thời tối rầm lại.

- Ngô Vận, mất điện rồi à?

Bạch Nhược Hi cất giọng gọi với ra. Thế nhưng bên ngoài hoàn toàn im ắng.

Hiện tại đang là trời tối, phòng tắm tương đối khép kín.

Do vậy, ngay khi mất điện, xung quanh Bạch Nhược Hi trở nên tối đen như mực.

Cô lần mò tìm khăn lau, sau đó bước tới phía tay cầm khóa. Tuy nhiên, mặc cho Bạch Nhược Hi đã kéo rất nhiều lần, nhưng cánh cửa hoàn toàn khép chặt, dường như có kẻ nào đó dùng hết sức bình sinh để giữ chặt lại, không cho cô thoát ra ngoài vậy.

- Ai ở ngoài đó? Mình không thích đùa dai đâu nhé!

Bạch Nhược Hi kiên nhẫn nói vọng lại lần nữa.

Ánh đèn điện chớp tắt liên tục, khiến cô không ngừng run rẩy.

Ọc...ọc...

Đột nhiên, từ phía dưới bồn cầu chợt phát ra tiếng nước kêu liên tục.

Trong không gian tĩnh lặng, tối đen như thế này, Bạch Nhược Hi có chút khó thở.

Cô chậm rãi bước từng bước đến gần bồn cầu, dùng ánh đèn flash yếu ớt mà soi xuống.

Dòng nước trong vắt đang không ngừng sôi sục liên tục, nổi cả lên những chiếc bong bóng nhỏ lăn tăn.

Cô cúi thấp đầu xuống để quan sát rõ hơn. Hiện tượng kỳ lạ này khiến Bạch Nhược Hi chợt nhớ tới những bộ phim kinh dị mà cô từng xem. Thâm tâm có chút rùng mình.

Bất ngờ, từ phía trong bồn cầu, một cọng tóc dài màu đen không ngừng chui ra, dần dần là cả mớ tóc dày cộm, dâng lên gần đầy khung bồn.

Bạch Nhược Hi sợ hãi hét lên một tiếng, cả người ngã ngửa ra phía sau, lùi dần về phía bức tường ẩm ướt.

Mớ tóc đen xõa sợi chui ra khỏi bồn cầu, sau đó tràn dài ra nền đất.

Hai mắt Bạch Nhược Hi trợn tròn, kinh ngạc đến cực điểm.

Một bàn tay thon dài, gầy trơ xương, nước da xám xịt, đen hôi từ trong đống tóc dần dần thò ra, chậm rãi giơ về phía Bạch Nhược Hi.

Những ngón tay khô đét, móng tay dài cáu bẩn, đầu móng còn rỉ máu tươi, nhỏ từng giọt tong tong xuống dưới đất.

Khung cảnh hết sức kinh tởm và quỷ quái.

Bạch Nhược Hi suýt chút nữa đã nôn ọe, theo phản xạ nhanh chóng lùi lại ra phía sau, da gà nổi lên khắp cơ thể...

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK