• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12 : Dạy dỗ hội sinh viên con nhà giàu

- Được. Tôi sẽ đi!

Uyển Tranh ngửa cổ cười như điên. Cô ta thừa hiểu, nếu Bạch Nhược Hi lựa chọn bước đi trên thành lan can, chắc chắn sẽ chỉ có đường chết.

Cô ta nhìn chòng chọc về phía Bạch Nhược Hi, hỏi lại cho thêm phần chắc chắn một lần nữa:

- Cô quyết định sẽ leo lên đó?

Bạch Nhược Hi gật gật đầu, không có chút lăn tăn.

Tuy nhiên, ngay khi Uyển Tranh cứ nghĩ sắp được xem kịch hay, toan lùi ra phía sau thì mái tóc dài bất ngờ bị bàn tay Bạch Nhược Hi nắm chặt, sau đó kéo phắt lại về phía mình.

- Á...

Uyển Tranh hét ầm lên, lưng đập mạnh vào thành lan can đau đớn.

Phùng Nguyên trông thấy vội lao nhanh về phía Bạch Nhược Hi hòng cứu Uyển Tranh, thế nhưng Bạch Nhược Hi đã nhanh tay hơn, né người sang phía sau, không quên kéo theo cả Uyển Tranh cùng lùi lại.

Bàn tay cô cứng ngắc, bóp chặt cổ của Uyển Tranh, hừ lạnh:

- Các người dồn Bối Ngọc vào đường chết. Tôi chưa biết đi trên lan can tầng mười có cảm giác như thế nào? Vậy thì Uyển Tranh, cô hãy đi trước để làm mẫu cho tôi!

Uyển Tranh sợ xanh mắt, cả người run rẩy không ngừng.

- Tôi cấm cô dám giở trò gì với tôi. Đám Phùng Nguyên sẽ giết chết cô.

Khóe môi Bạch Nhược Hi cong lên đầy thích thú. Cô cúi sát xuống mặt Uyển Tranh, lại dùng thêm lực ở bàn tay, tức thì ngần cổ trắng ngần của Uyển Tranh lại thêm bị bóp chặt.

- Khụ... khụ...

Cô ta khó thở không ngừng giãy giụa, bàn tay cào loạn xạ lên người Bạch Nhược Hi

Bạch Nhược Hi đứng xoay lưng ngược phía mặt trời. Lúc này đây, nhìn gương mặt của cô không còn thanh thuần, dịu dàng như lúc trước nữa. Trái lại, càng lúc càng trở nên ma mị, có chút tàn độc đáng sợ.

Phùng Nguyên lo lắng Bạch Nhược Hi sẽ làm liều mà hại chết Uyển Tranh, bèn mở giọng đe dọa:

- Hải Nghi, mở máy lên quay lại toàn bộ cảnh này. Để tôi xem cô dám giở trò hay không?

Hải Nghi gật đầu lia lịa, đoạn thò tay vào balo, lôi ra chiếc máy quay mini đời mới nhất.

Hắn đưa tay vỗ vỗ khởi động máy, tuy nhiên kỳ lạ ở chỗ, cho dù Hải Nghi đã thử rất nhiều lần nhưng máy quay vẫn không có bất kỳ một chút phản ứng nào cả. Màn hình đen sì, toàn bộ nút nguồn bị tê liệt.

Phùng Nguyên chờ lâu sốt ruột, bực bội quát lớn:

- Thế nào? Máy hết pin sao?

Hải Nghi khó hiểu lắc đầu, khẳng định chắc chắn:

- Em đã nạp đầy pin trước khi đem đến đây. Nhưng... nhưng không hiểu vì sao máy chết!

Những kẻ còn lại cũng đem điện thoại, bật lên xem xét. Toàn bộ các thiết bị điện tử của chúng đều không hoạt động.

- Nương tử của ta, quả thật không giống người bình thường!

Âm thanh giọng nói của Đông Phương Nguyệt Bạch lúc gần lúc xa, phảng phất bên tai Bạch Nhược Hi. Cô nhếch miệng cười thầm.

Gã quỷ hồn này quả thực rất biết điều!

Biết không thể mở giọng đe dọa được Bạch Nhược Hi nữa, Phùng Nguyên vội vàng giở giọng nhẹ nhàng, ra sức khuyên nhủ cô.

- Nào nào, Bối Ngọc, có chuyện gì chúng ta hãy bình tĩnh mà nói!

Uyển Tranh vừa sợ vừa tức đến tím mặt, vùng vẫy mà la hét:

- Con khốn! Mau thả tao ra!

Ánh mắt Bạch Nhược Hi càng lúc càng trở nên thâm hiểm.

Cô không đáp, dùng tay nắm tóc Uyển Tranh, trực tiếp đem ấn mạnh xuống thành lan can.

Cả cơ thể Uyển Tranh nhất thời chúi thấp ra khỏi tầng thượng, nhìn cảnh tượng ở bên dưới, cô ta tức khắc buồn nôn, dạ dày gào thét, hai chân nhũn ra không còn bất kỳ một chút sức sống nào cả.

- Tha cho tôi!!!

Uyển Tranh yếu ớt run run cầu xin.

Nụ cười nham hiểm trên môi Bạch Nhược Hi càng lúc càng thêm thâm sâu hơn.

- Chẳng phải cô ép Bối Ngọc phải đi lên trên thành lan can này hay sao?

Ọe...!

Ở trên độ cao sâu như thế này, thêm nữa cả nửa cơ thể của Uyển Tranh đang thò ra chấp chới giữa không trung, chỉ cần Bạch Nhược Hi buông tay, cô ta sẽ ngã xuống đất mà chết.

Uyển Tranh nôn mửa không ngừng, sợ hãi đến cực điểm.

Phùng Nguyên cùng đám sinh viên còn lại đành phải nuốt lại cục tức, mở miệng cầu xin Bạch Nhược Hi tha cho Uyển Tranh.

Cha mẹ Uyển Tranh vốn làm trong Chính phủ, vai vế không phải dạng tầm thường.

Nếu toàn bộ các thiết bị điện thoại không bị ngắt, chắc chắn Phùng Nguyên đã gọi điện cho cha mẹ Uyển Tranh đến đây để trừng trị Bạch Nhược Hi.

Bàn tay Bạch Nhược Hi vẫn túm chặt mái tóc dài của Uyển Tranh, cười cợt mà châm biếm:

- Các người nên nhớ, Bối Ngọc hiện tại không dễ để các người vào hùa với nhau mà tùy ý ức hiếp nữa đâu. Lần này tôi tạm tha. Nếu còn có lần sau, trực tiếp nhận xác về.

Bạch Nhược Hi kéo người Uyển Tranh trở lại, sau đó phủi tay, bước thẳng xuống phía dưới.

Uyển Tranh vì kinh hãi quá độ mà ngồi phịch xuống đất, nước mắt chảy ra không ngừng. Chân tay cô ta mềm nhũn, đám người Phùng Nguyên phải dìu đi.

Nỗi uất hận này, đừng hòng cô ta bỏ qua!

Bạch Nhược Hi bấm cửa thang máy xuống tầng trệt, sốt ruột nhìn đồng hồ.

Giờ này có lẽ thi thể của cô đã được đem đến nơi hỏa táng. Chỉ e, nếu Bạch Nhược Hi không nhanh chân sẽ không kịp nhìn lần cuối nữa.

Thang máy lúc này chỉ có mình cô.

Đột nhiên, một luồng gió lạnh buốt nổi lên, phả thật mạnh vào người Bạch Nhược Hi. Cô tức khắc rùng mình.

Hình ảnh anh tuấn bất phàm của Đông Phương dần dần xuất hiện. Hắn bước đến gần cô, không nói không rằng vận động ngón tay, đem hồn phách Bạch Nhược Hi kéo ra bên ngoài.

- Anh làm gì vậy?

Bạch Nhược Hi hết nhìn hồn phách của mình, lại nhìn về phía thân xác của Bối Ngọc đang đứng im lặng dựa vào thành thang máy, trong lòng có chút bực bội.

Bàn tay lạnh lẽo của Đông Phương nhẹ nhàng nâng gương mặt xinh đẹp của cô lên, sau đó chậm rãi đặt lên bờ môi căng mọng của cô một nụ hôn ấm áp.

Hắn siết chặt vòng eo Bạch Nhược Hi, cắn cắn vào bên tai cô mà thì thầm:

- Nương tử à, bản lĩnh của nàng quả thật khiến bổn vương nhất mực thích thú...

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK