• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 10 : Quỷ hồn đòi mạng

Rắc...rắc...

Bàn tay thô ráp, cáu bẩn kia dần dần vươn dài về phía Bạch Nhược Hi.

Từ trong mớ tóc bết dính, tanh tưởi, một khuôn mặt trắng bệch, méo mó, vặn vẹo đang há miệng hớp hớp chút không khí.

Mỗi lần cô ta há miệng, mùi tử khí thối rữa lại xộc thẳng lên mũi Bạch Nhược Hi.

Cô vội vàng ngó nghiêng xung quanh, may thay vớ được một chiếc gáo dội nước, trực tiếp ném mạnh về phía cô ta.

Nữ quỷ rú lên chói tai, hai mắt trắng dã, làm động tác bò trên nền đá hoa ướt sũng, nhằm hướng Bạch Nhược Hi mà bóp cổ.

- Á... Mau tránh ra.

Bạch Nhược Hi chống cự kịch liệt.

Tuy nhiên, nữ quỷ điều khiển mái tóc dài, nhanh chóng len lỏi vào từng bộ phận trên cơ thể cô, sau đó cuốn chặt lên cổ Bạch Nhược Hi.

Bạch Nhược Hi cảm thấy vô cùng khó thở, không ngừng la hét chống cự. Những cọng tóc đen chui cả vào mũi, miệng, thậm chí hốc mắt của cô. Cảm giác đau đớn, kinh tởm khiến dạ dày cô không ngừng sôi lên ùng ục.

Cô đưa tay túm lấy đầu của nữ quỷ, dùng sức giằng ra khỏi người.

Trong bóng đêm tối tăm, lạnh lẽo, một người một quỷ không ngừng tranh đấu, giằng co với nhau.

Bạch Nhược Hi gằn giọng mắng nhiếc:

- Cô muốn gì ở tôi? Sao lại ám tôi thế này?

Từ trong tròng mắt trắng dã của nữ quỷ, hai dòng máu đỏ lập tức rỉ ra. Khuôn mặt cô ta dần dần nứt thành nhiều đường, máu tươi không ngừng chảy ra òng ọc.

- Trả...mạng...

Rầm...rầm!

Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ ầm ĩ.

Ánh đèn điện cũng nhanh chóng được bật sáng lại.

Ngô Vận cùng Trình Vân hốt hoảng đứng bên ngoài gọi lớn.

Nữ quỷ cũng lập tức biến mất.

Bạch Nhược Hi thở không ra hơi. Sự việc vừa rồi khiến cô hãi hùng vô cùng. Mặc dù hiện tại cô chỉ là một linh hồn nhập xác, nhưng đối với những sự việc xảy ra vừa rồi, Bạch Nhược Hi vẫn không kịp thích ứng.

- Bối Ngọc, cậu không sao chứ?

Bạch Nhược Hi lắc đầu, cố gắng lảng tránh ánh mắt tò mò của Ngô Vận.

Trình Vân cũng nói chen vào:

- Khi nãy chúng mình nghe thấy tiếng cậu la hét ở trong phòng tắm, vội vàng chạy tới xem cậu có khỏi xảy ra điều gì bất trắc hay không?!

Trong phần ký ức của Bối Ngọc, những người bạn này đều rất thân thiết. Mặc dù Trình Vân có điều kiện hơn hẳn so với các bạn còn lại, thế nhưng cô luôn gần gũi và chi tiêu hợp lý mọi lúc mọi nơi.

Sáu người cùng ngồi quây quần bên bàn ăn, vui vẻ trò chuyện thân mật.

Tuy nhiên, Bạch Nhược Hi vốn không thích tán gẫu, nên hầu như chỉ cười phụ họa theo.

Ngược lại, Bối Ngọc ở ký túc xá vô cùng vui vẻ, cô ấy có thể dành cả một ngày để nói về một vấn đề.

Sự im lặng khác thường của Bạch Nhược Hi khiến năm người còn lại có chút ngạc nhiên.

Bạch Nhược Hi thừa hiểu nhưng cô cố tình làm ngơ, hoàn toàn không bận tâm.

Chợt Diệu Thanh bất ngờ lên tiếng:

- Các cậu đã nghe tin gì chưa?

Đám bạn cùng ngơ ngác, lắc lắc đầu.

Giọng nói của Diệu Thanh chợt trùng xuống, đoạn mở điện thoại, đưa cho bạn mình xem phần tin tức ngày hôm nay:

- Bác sĩ nổi tiếng Bạch Nhược Hi đã bị sát hại. Ngày mai thi thể của chị ấy sẽ được đem đi hỏa táng.

- Chuyện này... có thật không vậy?

Ngô Vận há hốc miệng, kinh ngạc nói không lên lời.

Diệu Thanh gật đầu, khẳng định chắc chắn:

- Cậu nhìn kia, tin tức bác sĩ Bạch Nhược Hi bị giết đã đứng đầu các trang báo xã hội hôm nay rồi đó.

Không khí trầm lặng chợt bao phủ toàn bộ ký túc xá.

Đối với những sinh viên ngành y, Bạch Nhược Hi luôn là nữ thần, là tấm gương người thật việc thật mà họ ước ao, ngưỡng mộ.

Do vậy, ngay khi hay tin cô bị giết, không chỉ các trang báo đưa tin mà người người còn truyền tai nhau, bàn tán xôn xao hai ngày vừa qua.

Bạch Nhược Hi nghe họ nhắc đến tên mình, thâm tâm có chút buồn bã.

Theo như cô được biết, sáng sớm ngày mai, A Thông sẽ đứng ra bảo lãnh thi thể của cô, sau đó đem đi hỏa thiêu.

Cả một đêm dài, Bạch Nhược Hi không thể nào ngủ trọn vẹn.

Trong cơn chập choạng, cô mơ hồ cảm thấy một bàn tay lạnh buốt đang lén lút luồn vào trong áo cô, không ngừng vân vê khuôn ngực đầy đặn.

Cả người cô nặng nề, cử động không thông. Bàn tay lạnh lẽo kia càng lúc càng lấn tới, thỏa sức mà vuốt ve, chơi đùa cùng cơ thể cô.

Bạch Nhược Hi cố gắng mở căng mí mắt.

Đập vào mắt cô là khuôn mặt anh tuấn bất phàm của Đông Phương.

Hắn cong môi nhìn cô, đê tiện thủ thỉ:

- Nương tử à, chúng ta có nên vận động một chút trước khi đi ngủ hay không?

Bạch Nhược Hi muốn mở miệng chửi hắn. Thế nhưng Đông Phương đã giở trò với cô, khiến cô không thể nói được bất kỳ lời nào.

Nhìn vẻ mặt tức giận của Bạch Nhược Hi, Đông Phương càng thêm phần thích thú.

Hắn nằm sang bên cạnh cô, giơ tay thi triển một phép, trực tiếp đem hồn phách Bạch Nhược Hi lôi ra bên ngoài thân xác của Bối Ngọc.

- Ta không thích âu yếm kẻ khác. Nương tử, đây mới là cơ thể mà ta cần.

Đông Phương vừa nói vừa vòng tay ôm lấy hồn phách của Bạch Nhược Hi, hung hăng áp môi mình lên môi cô.

Bạch Nhược Hi tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau. Đông Phương cũng mới rời đi. Sở dĩ Bạch Nhược Hi cảm nhận rõ ràng như vậy bởi phần đệm ngay bên cạnh cô vẫn còn vương chút hơi lạnh của hắn.

Cả đêm hôm qua, Đông Phương chỉ ôm cô ngủ, cũng không làm bất cứ điều gì quá đáng.

Ngô Vận, Trình Vân, Diệu Thanh, Ánh Linh cũng đã dậy từ sớm.

Ánh Linh dạo gần đây bỗng trở nên vô cùng điệu đà, thỉnh thoảng còn ngân nga hát một vài câu. Nhìn qua là biết cô ấy đang trong một mối quan hệ yêu đương vô cùng ngọt ngào.

Bạch Nhược Hi mở túi đồ của Bối Ngọc, phát hiện đồ đạc của cô cũng vô cùng đơn giản. Hầu như dụng cụ trang điểm Bối Ngọc đều không có.

Khi còn sống, Bạch Nhược Hi vốn rất chăm chút vào vẻ ngoài của mình.

Do vậy, cô cảm thấy có chút gì đó thiếu thốn.

Bạch Nhược Hi đứng dậy, vào trong nhà tắm đánh răng rửa mặt. Cô vô thức đưa mắt nhìn về phía bồn cầu.

Sự việc kinh hãi diễn ra ngày hôm qua vẫn khiến Bạch Nhược Hi có chút sợ hãi. Tuy nhiên, cô vốn dĩ cũng là một linh hồn, chỉ đang trú tạm thân xác của người khác mà thôi.

Cô chải đầu tóc gọn gàng, tô thêm chút son cho gương mặt thêm tươi tỉnh.

Ngay khi Bạch Nhược Hi bước ra bên ngoài, đám Ngô Vận đã há hốc miệng ngạc nhiên.

- Bối Ngọc, đừng nói với mình là cậu cũng đang tương tư một sư huynh nào đó nhé.

Bạch Nhược Hi cười trừ:

- Lâu lâu mình thay đổi một chút, không được sao?

Trình Vân cười tới nỗi gập cong cả lưng, nước mắt chảy đầm đìa:

- Bình thường bọn mình nhắc cậu thoa thêm chút son, cậu đều bĩu môi lắc đầu cơ mà!

Cả phòng cùng cười vang.

Bạch Nhược Hi nhìn không khí vui vẻ trước mắt, tâm trạng cũng dịu dàng đi rất nhiều.

Buổi chiều ngày hôm nay, thi thể của cô sẽ được đem đi hỏa táng. Cô định bụng sẽ nghỉ học, bắt xe đến bệnh viện A để quan sát tình hình.

Vừa bước vào lớp, Uyển Tranh cùng đám Phùng Nguyên đã nhìn Bạch Nhược Hi trân trối.

Sau sự việc ẩu đả ngày hôm qua, bọn chúng vẫn còn ôm giận.

Uyển Tranh khoanh tay bước đến trước mặt Bạch Nhược Hi, cúi đầu thấp xuống bên tai cô, bĩu môi châm biếm:

- Bạn học Bối Ngọc, cuối buổi ngày hôm nay, mình hẹn gặp cậu một lát được không?

- Không rảnh!

Bạch Nhược Hi ung dung chối phắt.

Dây dưa với đám sinh viên ngổ ngáo này, cô quả thật không có hứng thú.

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK