• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3 : Sự thật hỗn loạn

Bạch Nhược Hi đi đi lại lại trong hành lang bệnh viện, trên tay vẫn còn cầm một cuốn sổ tay nặng trịch, vừa đi vừa lật giở từng trang, say mê đọc đến ngây ngô.

Bản thảo phát biểu trong đợt tranh luận sắp tới đã được cô chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, hơn nữa còn cẩn thận tập duyệt qua rất nhiều lần là đằng khác.

Nhìn dòng người lướt qua lướt lại bên cạnh mình, cô bỗng cảm thấy yêu đời đến lạ.

- Bái Tử, mau lại đây. Mình sẽ đọc cho cậu nghe một lượt, cậu phải nhận xét thật lòng cho mình đấy nhé!

Ngay phía trước cô là bóng dáng cô bạn thân Bái Tử, y tá thường trực ở quầy lễ tân bệnh viện.

Những ngày đầu bước chân vào bệnh viện, Bái Tử là người thân duy nhất của cô. Điều kiện gia đình nhà Bái Tử không phải nghèo nàn, mà ngược lại vô cùng khá giả.

Năm đầu tiên Bạch Nhược Hi chập chững vào nghề, đều là nhờ Bái Tử hỗ trợ giúp cô chi trả một số vấn đề chi phí phát sinh.

Bái Tử dường như rất chăm chú xem điện thoại, ngay cả đến tiếng gọi của Bạch Nhược Hi cũng không buồn để ý.

Bạch Nhược Hi rảo bước đến gần Bái Tử, đưa tay gõ mạnh lên mặt bàn.

- Con nhóc này, cậu còn đợi mình gọi đến trăm lần nữa mới chịu trả lời hay sao?

Tuy nhiên, thái độ của Bái Tử khiến Bạch Nhược Hi không khỏi ngạc nhiên tột cùng.

Bái Tử vẫn lướt xem điện thoại, thỉnh thoảng lại sụt sịt khóc, nấc nghẹn liền vài tiếng, trông vô cùng đau thương và mất mát.

- Bái Tử, cậu làm sao vậy? Cậu có nghe thấy mình đang nói hay không?

Thái độ kỳ lạ của Bái Tử khiến Bạch Nhược Hi vô cùng khó chịu. Cô cúi xuống nhìn vào màn hình điện thoại của Bái Tử, trong điện thoại là ảnh của hai người các cô đang bá vai nhau nở nụ cười rạng rỡ.

Bạch Nhược Hi vươn tay, chộp lấy điện thoại của Bái Tử, bực bội gắt gỏng:

- Cậu có thôi ngay không hả? Mình ở ngay trước mặt cậu đây, cậu khóc lóc cái gì cơ chứ?!

Tuy nhiên, sự việc xảy ra tiếp theo khiến Bạch Nhược Hi vô cùng chấn động, toàn thân cứng đờ ngay trong tích tắc:

Bàn tay cô túm lấy điện thoại của Bái Tử mà lại lạnh lùng xuyên qua, giống như Bạch Nhược Hi đang vồ phải không khí.

Mà trước hành động này của cô, Bái Tử vẫn không hề để tâm, đầu vẫn cúi gằm mà nghẹn ngào khóc.

- Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?!

Bạch Nhược Hi đờ đẫn, lắp bắp tự hỏi mình. Đến bây giờ cô mới nhận ra bản thân những người đi qua cô dường như đều không chú ý tới sự tồn tại của cô.

Có người đi lướt qua cô, xuyên cả qua cơ thể Bạch Nhược Hi, hoàn toàn xem cô là vô hình, là không tồn tại.

Không tồn tại!

Ba chữ này vừa hiện ra, trong đầu Bạch Nhược Hi tức khắc nổ ong ong.

- Bái Tử, chúng ta cần phải nhanh chóng gọi điện cho người nhà của Nhược Hi đến nhận xác!

Là giọng nói của Phàm Bất Vương, phó viện trưởng bệnh viện A, Tiết Châu.

Bái Tử vội đưa tay quệt ngang dòng nước mắt mặn chát, gật gật đầu đáp:

- Dạ vâng, tôi sẽ tìm cách liên lạc cho người thân của cậu ấy. Nhưng mà phó viện trưởng Phàm, Nhược Hi...không hề có người thân!

Nói đến đây, Bái Tử không thể kìm nén được nữa, ôm đầu ngồi thụp xuống đất, khóc òa.

- Kẻ nào độc ác đến thế, nhẫn tâm giết chết Nhược Hi. Cậu ấy, cậu ấy mới chỉ có hai mươi tư tuổi thôi mà!

Phàm Bất Vương trông thấy Bái Tử đau thương như thế, không đành lòng bước đi bèn đến bên cạnh cô, vỗ vỗ lên vai Bái Tử mà an ủi:

- Phàm là con người sinh ra, ai cũng sẽ phải chết. Nhược Hi có lẽ đã quá mệt mỏi với cuộc sống này rồi. Bái Tử, em hãy xem là như thế đi. Nhất định em sẽ thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn.

Bạch Nhược Hi chết trân tại chỗ. Cô, lẽ nào, cô đã chết?

Không đúng!

Có khi họ nhầm lẫn tên cô với một ai đó. Hoặc có thể họ đang nhắc tới một người cùng trùng tên Bạch Nhược Hi như cô.

Bạch Nhược Hi không dám tin vào sự thật tàn nhẫn này. Cô cố gắng gồng mình đứng dậy, chạy như điên đến nhà xác của bệnh viện, vừa vặn gặp được ông Lưu, người canh xác thường ngày.

Ông Lưu ngày thường vốn rất niềm nở với Bạch Nhược Hi. Bất kể gặp ông ở đâu cô đều có thể chạy tới bắt chuyện, cùng ông tâm sự những điều đã trải qua trong ngày.

- Chú Lưu, cháu muốn đến đây xem qua một chút!

Bạch Nhược Hi nở nụ cười tươi rạng rỡ, niềm nở chào hỏi ông Lưu.

Ông Lưu vẫn chăm chú lau dọn cánh cửa phòng nhà xác, hoàn toàn không để tâm tới người ở phía trước.

Trong lòng Bạch Nhược Hi không ngừng dấy lên những dự cảm chẳng lành. Cô hít sâu một hơi, tiếp tục mở lời:

- Chú Lưu, cháu có thể vào bên trong nhà xác một chút được không?

Ông Lưu đã lau xong cửa, tuy nhiên ông không trả lời cô mà đóng cửa đi thẳng ra bên ngoài.

Bạch Nhược Hi nhìn cánh cửa đóng im lìm, toan xoay lưng đuổi theo ông để mượn chìa khóa. Thế nhưng bàn tay cô khi chạm vào cánh cửa lại có thể xuyên qua một cách dễ dàng, lắc nhẹ một cái, cả cơ thể đều chui được vào bên trong.

Bạch Nhược Hi chua xót, điều cô lo sợ nhất cuối cùng cũng đã đến.

Những thi thể được đặt ở bên trong này không nhiều, bởi họ đều đã được người thân đến nhận xác về hỏa thiêu.

Bạch Nhược Hi đảo mắt xung quanh để tìm kiếm. Chợt cô thấy ở ngay chính giữa phòng là một cỗ thi thể còn mới. Do lực va đập nên chiếc khăn che đã bị rơi ra một chút.

Ngay khi tấm vải che mặt của thi thể được lộ ra bên ngoài, Bạch Nhược Hi liền ngửa cổ mà cười như điên dại.

Thi thể của cô nằm im lìm trên bàn xác, sắc mặt trắng bệch đến đáng thương, khóe môi còn lưu lại một vệt máu nhỏ xíu đã khô.

Lồng ngực Bạch Nhược Hi có một lỗ thủng nhỏ, nằm ngay tại vị trí của tim.

Đến lúc này, toàn bộ ký ức kinh hoàng lúc sáng đều ùa về trong tâm trí cô.

Cô, đã chết, đã chết thật sự rồi!

Bạch Nhược Hi ôm đầu cười như điên. Thường ngày, cô kiêu ngạo là thế, tài giỏi là thế, vậy mà giờ đây cô cũng chỉ là một cái xác vô tri vô giác, nằm im lìm dưới lớp vải lụa trắng kia.

Bạch Nhược Hi đau đớn đến quặn thắt, trơ mắt nhìn dòng người đi qua đi lại, trái tim bỗng chốc tan vỡ thành hàng trăm mảnh.

Cô thương phận mình bao nhiêu, lại càng căm hận hung thủ đã giết mình bấy nhiêu.

Tuy nhiên, động tác của hắn quá nhanh gọn, Bạch Nhược Hi cũng không thể nào trông thấy bộ mặt khốn nạn của hắn. Nếu cô biết được kẻ nào đã ra tay hại chết mình, chắc chắn dù biến thành quỷ hồn Bạch Nhược Hi cũng đừng hòng tha cho hắn.

Cánh cửa nhà xác đột ngột được đẩy ra, ông Lưu chẫm rãi lê từng bước lại gần. Nhận ra tấm vải trắng che mặt trên thi thể của Bạch Nhược Hi đã bị bung ra, ông bèn đưa tay kéo lại một cách rất cẩn thận.

Bạch Nhược Hi ngồi đờ đẫn trong nhà xác, nhìn từng dòng người đi qua đi lại, những thi thể xấu số đều được người nhà đến nhận mà đem về.

Chỉ riêng thi thể của cô còn phải đợi cảnh sát đến làm việc, khám nghiệm thi thể nữa.

Cánh cửa bỗng nhiên vụt mở lại, vài cảnh sát gương mặt lạnh lùng bước vào.

- Thi thể của bác sĩ Bạch Nhược Hi ở kia phải không?

Vừa nói, một người đàn ông vừa giơ tay chỉ về phía thi thể của cô, đoạn trầm tư suy nghĩ một điều gì đó.

Ông Lưu gật gật đầu, lẩm bẩm nói theo:

- Vết thương rất sâu, hơn nữa còn trúng thẳng vào ngay chính giữa tim. Con bé, là chết không kịp ngáp!

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK