• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 18 : Hung thủ lộ diện

Đội cảnh sát do Phó Tinh Hùng phân phó cẩn thận truy xét từng đồ đạc, vật dụng thường ngày của Ánh Linh.

Ngoài giáo trình cùng những đồ dùng sinh hoạt cá nhân ra, toàn bộ đều không có bất kỳ thứ gì đáng nghi.

Phó Tinh Hùng lắc lắc đầu tỏ ý chán nản.

Bạch Nhược Hi nhân lúc mọi người đang tản ra bên ngoài, bèn bước đến trước mặt Phó Tinh Hùng, tiếp tục nỉ non:

- Đội trưởng Hùng, anh có thể cho tôi biết, phía bên cảnh sát đã tìm được đối tượng tình nghi hay chưa?

Trước sự năn nỉ của cô, cuối cùng Phó Tinh Hùng đành phải lắc đầu, sầu não mà đáp:

- Bởi vì đêm qua trời đổ mưa nên đã xóa toàn bộ dấu vết mà hung thủ để lại trong khu rừng, nơi y dùng để phanh thây nạn nhân. Chúng tôi đang cố gắng hết sức để tìm kiếm dấu vết.

Đội cảnh sát đi rồi, Bạch Nhược Hi mới thở dài một tiếng, sau đó cùng Ngô Vận, Trình Vân, Diệu Thanh bước đến phòng chờ giảng.

Trình Vân ôm túi xách trong tay, ánh mắt buồn bã mở lời:

- Ánh Linh mất rồi, mình chẳng còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác nữa.

Diệu Thanh đưa tay vỗ nhẹ lên lưng bạn, sau đó nhỏ giọng mà an ủi:

- Thông tin về bạn trai của Ánh Linh vẫn chưa điều tra ra. Mình nghe cảnh sát Phó nói, mặc dù đã khôi phục toàn bộ dữ liệu trong điện thoại, thế nhưng tin nhắn và các cuộc gọi gần đây đều không có thông tin nào về bạn trai của Ánh Linh.

Nghe Diệu Thanh nói, Bạch Nhược Hi chợt nhớ ra một điều:

- Liệu có phải Ánh Linh còn sử dụng một chiếc điện thoại riêng khác chỉ để liên lạc với bạn trai hay không?

Về phía hung thủ, Bạch Nhược Hi đã biết được một trong ba kẻ hãm hại Ánh Linh, đó là Từ Hy Vũ. Tuy nhiên, hiện tại cô không có bằng chứng thuyết phục nào có thể chứng minh Từ Hy Vũ là hung thủ.

Nếu làm lớn chuyện, chỉ e đánh rắn động cỏ. Thế lực nhà Từ Hy Vũ lớn như thế, chắc chắn sẽ có cách giải quyết, áp chế toàn bộ tin đồn thất thiệt.

Bởi đám người Bạch Nhược Hi học khác lớp, nên ngay khi tới giảng đường chính, tất cả đều chia tay nhau, ai về lớp nấy. Chỉ có Diệu Thanh và Bạch Nhược Hi thỉnh thoảng học chung với nhau ở bộ môn tự chọn, do giảng viên Chu Long đứng tên.

Nhắc đến Chu Long, Bạch Nhược Hi khẽ rùng mình. Cô không hiểu vì sao, ngay tại trường Đại học Y danh tiếng lẫy lừng đến như thế mà vẫn tồn tại một con sâu nhung nhúc như ông ta.

Cạch...

Bạch Nhược Hi đẩy cửa bước vào.

Tuy nhiên, phía sau cánh cửa dường như bị một vật gì đó chắn ngang, không thể nào đẩy ra.

Cô thử dùng sức lại một lần nữa...

Rầm...!

Từ phía trên đỉnh đầu, một chiếc chậu sắt đựng đầy nước thải lập tức đổ ập xuống cả người Bạch Nhược Hi.

Mùi phân thối bốc lên nồng nặc.

Cả người Bạch Nhược Hi hôi hám, bẩn thỉu vô cùng.

Uyển Tranh vì những lần trước đã bị Bạch Nhược Hi dạy dỗ cho một bài học, thừa biết cô có chút võ, do vậy lần này cô ta đã cảnh giác cao hơn, đứng nép vào giữa một đám bạn lố lăng khác.

- Ôi trời!!! Thối quá, thối quá đi!

Đám sinh viên trong lớp cười ồ lên vô cùng thích thú, chúng còn không quên đưa tay lên bịt mũi, làm động tác buồn nôn khinh thường.

Bạch Nhược Hi vuốt vuốt mặt, ngón tay nhất thời chạm phải một cọng rau ôi thiu, nhơ nhớp.

Khóe môi cô nhếch lên, hừ lạnh đáp:

- Các người đùa vậy đủ chưa? Uyển Tranh, đầu óc cô có vấn đề ư? Cô không nghe thấy tôi đã cảnh cáo khi ở trên sân thượng rồi à?

Uyển Tranh cong môi cười lạnh.

Cha mẹ cô ta là thượng nghị sĩ của Chính phủ, hà cớ gì chỉ vì một vài lời đe dọa của Bạch Nhược Hi mà sẵn sàng hồi tâm chuyển ý?

A Liễu, đàn em của Uyển Tranh, giơ một ngón giữa lên, cười khẩy:

- Tao thách mày dám đụng đến chị Uyển Tranh!

Nhìn hơn năm mươi con mắt đang lừ lừ theo dõi từng cử động của mình, Bạch Nhược Hi chỉ biết cười lạnh.

Lũ ngu ngốc này lại muốn đấu chọi với cô ư?

Đừng hòng!

Bạch Nhược Hi ném chậu rác xuống dưới đất, xoay người rời về phía nhà vệ sinh.

Phía sau lưng cô vẫn không ngừng vọng lại tiếng cười khả ố của đám con nhà giàu.

Trong ký ức của Bối Ngọc, cô ấy luôn luôn phải cắn răng cam chịu những đòn mắng nhiếc, đánh đập của đám sinh viên ngang ngược này.

Về nhà, còn phải uất ức chịu sự ghẻ lạnh của cha đẻ cùng mẹ kế. Chỉ có ở ký túc xá cùng đám người Ngô Vận, Bối Ngọc mới cảm thấy vui vẻ và thoải mái đến nhường nào.

Bạch Nhược Hi vặn xoáy vòi nước, chà rửa thật mạnh những vết bẩn trên cơ thể.

Haizza...

Cô khẽ thở dài.

Một bác sĩ lừng lẫy, được người người săn đón, ngợi khen khắp thành phố như cô, cuối cùng lại bị đám nhóc nít ranh này bắt nạt.

Bởi vì cái chết của Ánh Linh, cô tạm thời tha cho chúng.

Bạch Nhược Hi nhìn chằm chằm vào trong gương, khóe môi khẽ giật giật.

Muốn cứu giúp Ánh Linh, trước hết cô phải tìm cách tiếp cận được Từ Hy Vũ.

Cha Từ Hy Vũ vốn là Từ Vạn Tam, cựu thủ tướng đã về hưu. Mẹ là đại luật sự nổi tiếng Lưu Bách Thủy. Gia thế và địa vị nhà anh ta không phải dạng tầm thường dễ chọc.

Với đích danh đại luật sư kia, Lưu Bách Thủy có thể dễ dàng giúp con trai kháng cáo bất cứ lúc nào.

Xem ra lần này, Bạch Nhược Hi quả thực rơi vào thế bí.

Reng... reng...

Cô đang mải suy nghĩ, chợt tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo vang.

Là Ngô Vận gọi tới.

Bạch Nhược Hi chưa kịp nói, đầu dây bên kia đã vang lên một tràng dài:

- Bối Ngọc, bên cảnh sát đã bắt được hung thủ hại chết Ánh Linh rồi!

 

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK