Chương 11 : Tìm đến nhà xác
Uyển Tranh vén vạt váy lên cao, đặt mông ngồi xuống đống sách vở Bạch Nhược Hi đang để trên bàn.
Cô ta cố tình ngân dài giọng, cười khẩy mà chế giễu tiếp:
- Bối Ngọc, mày đang sợ?
Khóe môi Bạch Nhược Hi khẽ cong, ngay sau đó nở nụ cười chán ghét:
- Cô có vấn đề về tai rồi ư? Tôi đã nói là tôi không rảnh!
Uyển Tranh còn muốn tranh cãi thêm chút nữa, giảng viên đã mở cửa bước vào.
Tiết học trôi qua một cách nặng nề, hầu như kiến thức trong giáo trình Bạch Nhược Hi đều đã thuộc làu làu.
Cô nằm soài trên bàn, ánh mắt mệt mỏi khẽ nhắm hờ.
Hình ảnh cái chết hôm đó lúc ẩn lúc hiện trong đầu Bạch Nhược Hi. Gương mặt của hung thủ cô không trông thấy rõ. Tuy nhiên động tác của hắn nhanh, gọn, chứng tỏ thân phận của hắn không phải dạng vừa.
Cộp... cộp...
Bạch Nhược Hi mơ màng mở mắt, trông thấy giảng viên Chỉ Lan đang đứng ngay trước mặt, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
- Bối Ngọc?
Bạch Nhược Hi ngồi thẳng lưng lại. Đám sinh viên trong lớp nhìn cô chòng chọc, giống như đang chờ xem kịch hay.
Giảng viên Chỉ Lan đặt quyển giáo trình xuống mặt bàn, chỉ vào phần kiến thức về mô xương đang giảng trên bảng, nhếch miệng hỏi Bạch Nhược Hi:
- Bối Ngọc, có vẻ em đã nắm được hết kiến thức ở trong giáo trình này phải không?
Bạch Nhược Hi không đáp.
Trong ký ức của Bối Ngọc, nữ giảng viên Chỉ Lan này luôn tìm cách gây khó dễ cho cô. Vì sức học của Bối Ngọc cũng yếu, do vậy cô luôn bị đem ra làm trò hề cho lớp.
Khóe miệng Chỉ Lan khẽ nhếch lên thâm hiểm:
- Mời em lên trên thuyết trình tiếp cho tôi phần kiến thức về mô xương!
Ồ!!!
Cả lớp cùng ồ lên thích thú, Uyển Tranh và Phùng Nguyên còn đưa tay vỗ vỗ, bật sẵn điện thoại để phát trực tiếp trên mạng xã hội.
Đối với bọn chúng, tìm được mục tiêu để hạ bệ, bắt nạt trong lớp học Đại học giống như bắt được vàng bạc, châu báu.
Cảm giác vô cùng khoái chí!
Bạch Nhược Hi khẽ nhún vai, liền sau đó đứng dậy, bước lên phía trên bảng.
- Các xương chủ yếu cấu tạo bởi một khuôn hoặc khung protein trong đó lắng đọng những muối vô cơ phosphor calci...
Bạch Nhược Hi nói rành mạch từng chữ, ngay cả những phần kiến thức mới giảng viên Chỉ Lan chưa từng giảng qua, cô cũng nói răm rắp.
Sắc mặt đám sinh viên trong lớp lúc trắng lúc xanh, không tin vào những gì mà mình đang tận mắt chứng kiến.
Trong mắt chúng, Bối Ngọc giống như cục u xấu xí, dốt nát, càng nhìn lại càng thấy ngứa mắt.
- Kể từ lần ở trong nhà kho khi trước, em thấy Bối Ngọc có chút gì đó rất khác thường!
Uyển Tranh ghé sát tai Phùng Nguyên, trong lòng không khỏi thắc mắc.
Dường như cũng cảm nhận được sự khác thường trong người "Bối Ngọc", Phùng Nguyên cũng gật đầu liên tục.
- Cuối buổi học hôm nay, vẫn theo kế hoạch thực hiện chứ?
Uyển Tranh khẽ hừ lạnh, lông mày chau lại đầy thâm hiểm.
Bạch Nhược Hi trở về chỗ, đám sinh viên không ngừng ngạc nhiên hết lần này tới lần khác.
Cô thu dọn sách vở, một lát nữa sẽ bắt xe bus đến nhà xác bệnh viện.
Đợi sinh viên ra về hết, Bạch Nhược Hi ung dung đứng dậy bước ra bên ngoài.
Bất chợt, từ phía sau cánh cửa, một đám người thừa cơ lao ra, sau đó dùng túi bóng đen trùm lên đầu Bạch Nhược Hi, kéo cô đi.
Khoảng chừng năm phút sau, chúng mới chịu buông Bạch Nhược Hi ra. Cô mở choàng mắt, trông thấy đám người Uyển Tranh đã đứng sẵn ở ngay trước mặt, khoanh tay nhìn cô bằng ánh mắt hả hê thấy rõ.
Bạch Nhược Hi phủi phủi lớp bụi trên váy, bình thản cất giọng hỏi:
- Uyển Tranh, cô lại muốn chơi trò gì với tôi?
Haha...
Uyển Tranh phá lên cười đầy thích chí.
- Chơi trò gì ư? Bạn học Bối Ngọc à, hãy nhìn vào đây thì biết!
Nương theo tiếng nói của Uyển Tranh, Bạch Nhược Hi mới để ý, bản thân cô đang bị chúng dồn ép lên trên tầng thượng của khu ngoại khoa. Tầng này là tầng mười, nếu rơi xuống bên dưới chỉ có nước tan xác.
Phùng Nguyên và ba gã thanh niên khác đứng vây xung quanh bốn phía của cô hòng canh giữ, không để Bạch Nhược Hi có thời cơ trốn thoát.
- Nói đi, các người muốn gì?
Bạch Nhược Hi nhìn thẳng vào mắt Uyển Tranh, hờ hững hỏi.
Uyển Tranh nhếch môi cười khẩy, đưa tay chỉ chỉ vào thành lan can sân thượng, độc ác mà nói:
- Bước lên trên lan can và đi một vòng cho tôi. Nếu cô thành công, tôi xin chúc mừng và hứa danh dự từ nay sẽ không động chạm đến cô nữa.
Bề rộng của thành lan can chỉ bằng một lòng bàn tay của người trưởng thành, không đủ chỗ để cả hai chân, huống chi còn phải bước đi trên đó. Chưa kể, nơi đây là tầng mười.
Nếu bước lên trên lan can, Bạch Nhược Hi khó lòng sống sót.
Mà hội sinh viên con nhà giàu kia thì không hề có ý định buông tha cho cô.
Chúng nhìn cô chòng chọc như nhìn hổ đói, ép sát cô đứng vào lan can.
- Nếu cô không dám nhảy thì có thể chui qua chân tôi như một con chó. Tôi sẽ tha cho cô!
Tuyết Phùng, bạn thân của Uyển Tranh há miệng nói.
Bạch Nhược Hi đưa mắt nhìn xuống bên dưới, thấy người người đi lại nhỏ bé như con kiến con. Bối Ngọc trước kia rất sợ độ cao. Nhưng Bạch Nhược Hi hoàn toàn khác.
Cô đã từng một mình leo núi, đứng từ phía trên cao nhìn xuống. Cảm giác hả hê giống như mình vừa trải qua một vạn kiếp người.
Thời gian trôi qua một cách nặng nề. Nếu như còn chần chừ, Bạch Nhược Hi sẽ không kịp đến bệnh viện.
Khóe môi Bạch Nhược Hi khẽ cong, gương mặt xinh đẹp thanh thuần thấy rõ:
- Được. Tôi sẽ đi!
----------------------------