Chương 8 : Bài tập thuyết trình
Mọi ký ức của Bạch Nhược Hi đều không hề biến mất mà hiển hiện rõ ràng, đan xen trong chính trí nhớ của "Bối Ngọc".
Bối Ngọc là sinh viên năm ba ngành thần kinh trong đại học Y danh giá. Lớp học mà cô đang học nằm ở tầng mười chín của tòa nhà chính lớn.
Trong trí nhớ Bối Ngọc hiện giờ, mười lăm phút nữa cô sẽ có một tiết học sinh hóa ở khu giảng đường B.
Bạch Nhược Hi đi phăng phăng đến lớp. Khi cô còn sống, chính cô cũng đã học ở đây. Do vậy địa hình các lớp đã quá quen thuộc.
Cô bấm thang máy, ung dung bước vào. Bên trong có một vài sinh viên khác đang đứng. Trông thấy Bạch Nhược Hi váy áo xộc xệch, đầu tóc bù xù bèn quay sang thủ thỉ với nhau.
- Nhìn con bé kia kìa. Gớm chết đi được!
Bạch Nhược Hi nghe rõ nhưng hoàn toàn phớt lờ.
Nếu Đông Phương đã đồng ý để cô trùng sinh vào thân phận của một người khác, chắc chắn cô sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, rồi sau đó trả lại thân xác cho cô gái kia.
Tinh...tinh...tinh...
Cửa thang máy kêu lên mấy tiếng rồi mở ra.
Các sinh viên kia đi trước, hiện tại chỉ còn một mình Bạch Nhược Hi.
Cô đang bấm nút điều khiển, chợt nghe thấy bên tai mình văng vẳng có tiếng người nói.
Chất giọng trầm khàn, lạnh lẽo của hắn chẳng có thể lẫn đi đâu được:
- Nương tử, ta đã hoàn thành ước nguyện của nàng. Nàng phải ngoan ngoãn nghe theo sự chỉ đạo của ta!
Cô đưa mắt nhìn xung quanh. Tuy nhiên cửa thang máy vốn dĩ rất eo hẹp, lúc này chỉ có mình cô, lấy đâu ra người khác.
Trong đầu Bạch Nhược Hi chợt nảy ra một cái tên. Nếu không phải Đông Phương Nguyệt Bạch, cứ trực tiếp đem đầu cô cắt xuống đi.
Bạch Nhược Hi cứng miệng cãi lại:
- Anh và tôi đã trao đổi với nhau. Chúng ta đều đã thực hiện được ý đồ của mình, từ giờ không liên quan tới nhau nữa.
Vù....
Lời nói vừa dứt.
Bên trong thang máy đóng kín chợt có một luồng gió mạnh từ đâu phả tới, trực tiếp đánh lên người Bạch Nhược Hi khiến cô chau mày đau đớn.
- Á... Anh làm trò gì vậy?
Thân ảnh trong suốt, mờ ảo của Đông Phương mỗi lúc một hiện ra rõ ràng.
Hắn tức giận nhìn cô chằm chằm, vươn đôi tay thon dài ra mà bóp chặt cổ cô, gằn giọng đe dọa:
- Nương tử, nàng nên nhớ ta có thể đưa nàng bình an nhập xác nhưng cũng có thể dễ dàng moi hồn của nàng trở lại Âm Phủ ngay- bây- giờ.
Bạch Nhược Hi hiểu ý đồ của hắn nên đành câm nín, không mở miệng cãi nữa.
Trước lúc rời đi, Đông Phương còn không quên dặn cô:
- Bối Ngọc lúc còn sống có hoàn cảnh vô cùng rắc rối. Nàng vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Vừa lúc thang máy được mở ra, Bạch Nhược Hi đưa tay ôm ngực thở hổn hển, đoạn ba chân bốn cẳng bước nhanh ra ngoài.
Lớp học Sinh Hóa nằm ở cuối hành lang tầng sáu.
Bạch Nhược Hi nhìn quanh quất, hiện có khoảng một trăm sinh viên đang tập trung tại đây chờ giảng viên tới.
Cô không biết lúc trước Bối Ngọc ngồi ở đâu, thấy ở cánh trái còn một chỗ trống không ai ngồi liền đánh liều ngồi vào đó.
- Bối Ngọc phải không?
Từ phía sau lưng Bạch Nhược Hi vang lên một giọng nói dịu dàng.
Cô quay lưng lại, trông thấy một thiếu nữ với khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần, mái tóc ngắn ngang vai, nhìn cô nở nụ cười rạng rỡ.
Dòng ký ức hỗn loạn của "Bối Ngọc" bắt đầu hiện về trong tâm trí Bạch Nhược Hi.
Người con gái này là Diệu Thanh, bạn thân của cô khi ở trường đại học này.
Bối Ngọc và Diệu Thanh ở cùng nhau trong phòng ký túc xá. Trái ngược với vẻ ngoài có phần giản dị của Bối Ngọc, Diệu Thanh lại vô cùng xinh đẹp, quyến rũ. Cô được mệnh danh là nữ thần trong lòng các nam sinh.
Bối Ngọc không giao du rộng nên bạn bè của cô vốn rất ít.
Bạch Nhược Hi nở nụ cười miễn cưỡng:
- Diệu Thanh, cậu đến sớm hơn dự đoán nhỉ?
Diệu Thanh ghé sát đầu cô, thì thầm:
- Cậu quên rồi à, hôm nay chúng ta sẽ có buổi kiểm tra thành phẩm sinh học tự làm hôm trước. Đừng nói với mình là cậu chưa làm nhé?
- Hả?
Bạch Nhược Hi há hốc miệng.
Bài kiểm tra ư? Cô hoàn toàn không hề hay biết.
Diệu Thanh nhìn phản ứng ngơ ngác của Bạch Nhược Hi liền biết ngay là cô chưa làm.
- Quỷ lười! Cậu chưa làm sao không nói với mình một tiếng, mình sẽ giúp đỡ cậu.
Bối Ngọc thật sự vốn học yếu, so với các bạn trong lớp, thường xuyên bị giảng viên gọi tên lên trước lớp làm trò hề.
Có lẽ vì vậy nên cô ấy hoàn toàn buông thả bản thân, không thèm đoái hoài gì tới hậu quả sau này nữa.
Bạch Nhược Hi gãi gãi tai, mở miệng cười trừ.
Dù sao, cô cũng không quan tâm học hành cho lắm. Những quyển giáo trình ngành y này Bạch Nhược Hi đã thuộc làu làu trong lòng bàn tay.
Khi cô còn đang học trên giảng đường, điểm số của Bạch Nhược Hi luôn đứng đầu khoa, đạt mức tối đa.
Chừng nửa tiếng sau, giảng viên môn Sinh Hóa là Chu Long ung dung bước vào. Ông đeo một chiếc gọng kính đen dày cộm, tác phong thư thái vô cùng đĩnh đạc.
Một sinh viên ngồi phía trước Bạch Nhược Hi bĩu môi thì thầm:
- Ngày nào thầy Chu cũng giao bài tập về nhà. Thiết nghĩ sinh viên chúng ta còn cực khổ hơn mấy nhóc học sinh bây giờ nhiều.
Người bạn bên cạnh vội gật đầu tán thưởng:
- Phải đấy. Tiết học hôm sau tớ sẽ nghỉ ở nhà một bữa mới được.
Giáo sư Chu mở giáo trình, đưa mắt quét dọc đám sinh viên một lượt.
- Trước khi tiến hành giảng tiếp bài học nghiên cứu về cấu tạo mô cơ hôm trước, tôi sẽ kiểm tra qua thành phẩm sinh học tự chế mà các bạn đã làm ở nhà. Tôi sẽ gọi theo danh sách tên!
Đám sinh viên cúi đầu sợ sệt, thầm hi vọng bản thân mình không bị gọi lên bảng.
Giảng viên Chu Long vốn nổi tiếng là người cho điểm gắt gao, đừng hòng có cơ hội xin nâng điểm.
Riêng Bạch Nhược Hi vẫn rất ung dung, cô chống hai tay lên bàn, lặng lẽ quan sát động tĩnh xung quanh.
Từng tốp sinh viên được gọi đều mang thành phẩm của mình lên.
Giáo sư Chu Long chỉ bĩu môi, lắc lắc đầu chán nản.
- Bối Ngọc. Mời sinh viên Bối Ngọc.
Bạch Nhược Hi hoàn toàn không để ý, mãi cho tới khi Diệu Thanh dùng bút chọc chọc vào lưng cô, Bạch Nhược Hi mới tỉnh táo trở lại.
Mọi ánh mắt dò xét đều hướng về cô chằm chằm. Một nữ sinh nhếch nhác, mặt không son phấn, trông có vẻ lập dị, khác hẳn với đám sinh viên sành điệu bên cạnh.
Khi Bạch Nhược Hi còn theo học ở đây, cô chưa từng gặp qua thầy Chu Long. Thời gian ở trên lớp cô đều được trưởng khoa Truyền Mạc gọi tới phòng nghiên cứu để tiến hành hoàn thiện công trình nghiên cứu.
Do vậy, số lượng giảng viên trong trường Bạch Nhược Hi chỉ nhớ rất ít tên của một số người hay gặp. Riêng thầy Chu Long là lần đầu cô nghe tên.
Nhìn Bạch Nhược Hi có phần chậm chạp, thầy Chu Long càng thêm phần bực bội.
Chỉ riêng đống sản phẩm tự làm mà nhóm sinh viên khi nãy đem lên đã đủ khiến ông ta tức chết.
Ông ta đưa mắt nhìn Bạch Nhược Hi chằm chằm, sau đó đưa tay vỗ mạnh xuống mặt bàn, nói gằn từng tiếng:
- Bạn học Bối Ngọc, mời em lên đây!
Diệu Thanh vỗ vỗ lên vai cô, nhẹ giọng an ủi:
- Can đảm lên Bối Ngọc. Cậu cứ nói thành thật với thầy. Mình nghĩ thầy sẽ không làm khó cậu đâu.
Bạch Nhược Hi gật gật đầu, đoạn nhẹ nhàng đứng dậy, bước từng bước lên trên bục giảng trước ánh mắt dò xét của đám sinh viên bên dưới.
Nương theo mỗi bước cô đi, thầy giáo Chu Long đều nhìn chằm chằm, cẩn thận quan sát đánh giá.
----------------------------