• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27 : Ghen ghét ra mặt

- Dì hai, dì có thấy hành động của mình vô cùng hỗn láo hay không?

Trịnh Nghi nghe cô nói, không tin vào những gì tai mình nghe thấy, liền há hốc miệng trừng mắt nhìn chằm chằm Bạch Nhược Hi.

- Mày... mày ăn gan hùm rồi hay sao mà hôm nay dám cãi lại lời của dì?

Trong đầu Trịnh Nghi, Bối Ngọc vốn là một đứa con gái vô dụng không hơn không kém. Ngoài việc học trên lớp, cô chỉ biết lúi húi làm việc nhà, yếu đuối không khác gì bù nhìn bị vứt xó ngoài chợ.

Vậy mà hôm nay, Bối Ngọc còn dám lừ mắt nhìn bà ta, hơn nữa lại còn dùng lực bóp chặt cổ tay bà ta cơ chứ?

Nhìn gương mặt có chút không tin của cô, Trịnh Nghi uất đến nghẹn cổ.

Bạch Nhược Hi buông bà ta ra, sau đó phủi phủi tay, nhếch miệng nói:

- Dì hai à, thím Lâm đáng tuổi mẹ, tuổi bà của dì. Thím Lâm ở trong căn nhà này còn nhiều thời gian hơn dì ở đây. Nếu dì không tôn trọng thím Lâm thì đừng hòng mong con tôn trọng lại dì.

Mặc kệ cho bà ta tức giận, Bạch Nhược Hi xoay người đỡ thím Lâm lên, sau đó cùng thím dọn dẹp nốt phần đồ còn lại.

Trong bữa cơm, Lạc Nguyên Viễn chỉ thờ ơ hỏi cô một vài câu:

- Việc học trên trường của con thế nào?

Bạch Nhược Hi không ngẩng đầu lên nhìn ông, chỉ miễn cưỡng trả lời:

- Cuối tháng con thi hết môn, cũng không có gì đáng lo.

Lạc Tương Nhi cùng Trịnh Nguyên ngồi ở phía đối diện, ánh mắt hằm hè đang nhìn cô chòng chọc. Cái gai trong mắt này đến lúc nào mới có thể nhổ đi được?

King...kong...

Ngoài cổng chợt vang lên tiếng chuông reo inh ỏi.

Thím Lâm lật đật chạy ra xem xét, một lúc sau thím trở lại nhà, đằng sau còn là một người thanh niên khác.

Anh là Phú Mặc Sinh, con trai của bác sĩ Phú nhà ở kế bên. Bác sĩ Phú cũng làm việc ở bệnh viện A thành phố cùng Bạch Nhược Hi. Tuy nhiên, nếu Bạch Nhược Hi làm việc trong khoa nội, bác sĩ Phú thì làm việc ở khoa ngoại. Hai người đã từng có lần chạm mặt với nhau nhưng nói chuyện thì chỉ được vài câu.

Về Phú Mặc Sinh, hiện tại anh đang là chủ tịch điều hành một công ty thời trang nổi tiếng. Phú Mặc Sinh nho nhã, điển trai, là ý trung nhân mà Lạc Tương Nhi vô cùng yêu mến.

Lạc Nguyên Viễn trông thấy anh đến bèn vội vàng mời Phú Mặc Sinh vào trong phòng khách, không quên sai Lạc Tương Nhi đem dâng trà lên.

- Không cần đâu, chú Lạc. Cháu tới đây là để mời chú dì cùng hai em tối nay đến nhà cháu dự tiệc.

Lạc Nguyên Viễn cười cười, hỏi lại:

- Ông Phú có chuyện vui gì ư?

Phú Mặc Sinh đón lấy tách trà Lạc Tương Nhi đưa cho, nửa cười nửa đùa mà đáp:

- Tiệc chia tay cuộc sống độc thân cho chị gái cháu.

Nhìn ánh mắt say đắm mà Lạc Tương Nhi dành cho Phú Mặc Sinh, Lạc Nguyên Viễn đã hiểu ngay vấn đề. Ông ta cũng rất biết chiều theo ý con gái nhỏ, lấy cớ đứng dậy, liền sau đó rời đi, để lại hai người ngồi trò chuyện với nhau trong phòng khách.

Phú Mặc Sinh vốn chỉ xem Lạc Tương Nhi là em gái, do vậy không hề nhận ra tình cảm mà cô ta dành cho mình.

Vừa lúc Lạc Tương Nhi muốn bắt chuyện sâu hơn nữa, Bạch Nhược Hi đã bước vào, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Phú Mặc Sinh, nhoẻn miệng cười:

- Anh Mặc Sinh, chú Phú vẫn làm ở bệnh viện A Chứ?

Phú Mặc Sinh tự động rót cho cô ly trà, nghiêng đầu cười đáp:

- À, Bối Ngọc cũng đang theo học ngàng y phải không? Nếu em có hứng thú, bây giờ có thể theo anh về nhà, anh sẽ đưa cho em mượn một số quyển giáo trình nghiên cứu mà cha anh đã sưu tầm được trong những năm qua.

Bạch Nhược Hi vốn rất có hứng thú với bất kỳ tài liệu nào liên quan đến ngành y, hai mắt lập tức sáng rõ.

- Thật không? Em rất thích tìm hiểu tài liệu liên quan đến y học!

Hai người nhìn nhau cười nói vui vẻ, hoàn toàn lãng quên sự tồn tại của Lạc Tương Nhi.

Phú Mặc Sinh kéo tay Bạch Nhược Hi, không quên chào tạm biệt Lạc Tương Nhi, cùng nhau rời đi.

Lạc Tương Nhi giận đến tím mặt.

Người đàn ông cô ta tương tư, ngang nhiên bị Bạch Nhược Hi cướp trắng.

- Chết tiệt!

Lạc Tương Nhi tức điên người, hét ầm lên một tiếng, sau đó dùng tay hất tung đống ấm chén xuống dưới đất.

Tiếng vỡ giòn tan vang lên, thím Lâm nghe thấy vội vàng chạy lên, bàn chân vô tình giẫm phải một mảnh gốm sứ.



- Bà già ngu ngốc, mắt mũi để trên đầu à?

Lạc Tương Nhi vùng vằng quát tháo, đoạn đứng phắt dậy bước lên trên phòng.

Căn nhà của bác sĩ Phú cũng tương đối rộng rãi, được bao phủ rất nhiều loài hoa. Phú Mặc Sinh nhìn Bạch Nhược Hi, hào hứng giới thiệu:

- Anh vốn rất thích hoa, nên quyết định biến căn nhà của mình trở thành một nơi ngập tràn hoa, cảm giác khi ngắm nhìn chúng vô cùng thoải mái.

Bác sĩ Phú trông thấy hai người trở về liền niềm nở ra nghênh đón.

- Đây là tài liệu nghiên cứu các phương pháp chữa bệnh mà chú sưu tầm được trong những năm vừa qua. Cháu cảm thấy hứng thú với quyển nào thì cứ tự nhiên cầm về nghiên cứu nhé.

Bạch Nhược Hi rối rít cảm ơn, cùng Phú Mặc Sinh trao đổi về các vấn đề mà bác sĩ Phú đã ghi chép lại được. Thỉnh thoảng hai người lại cùng nhau cười nói vui vẻ, tư thế vô cùng thân thiết.

Bác sĩ Phú vừa tưới hoa, vừa thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn. Ông vốn rất thích Bối Ngọc, muốn Phú Mặc Sinh và cô ấy kết thành một đôi. Nhìn cảnh tượng ấm áp như thế này, bác sĩ Phú cũng thở phào nhẹ nhõm...

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK