• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 22 : Cô gái này là...?

Cung Thiên và La Huân lập tức ôm bụng, nôn mửa ào ạt.

Cảnh tượng quá đỗi kinh hoàng khiến bọn chúng sợ mất mật, loạng choạng dìu nhau bám vào thành tường toan chạy ra bên ngoài cầu cứu.

Mà Bạch Nhược Hi ở bên trong đã hoàn toàn biến mất, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Ba mươi phút sau, cảnh sát đã có mặt, tiến hành phong tỏa hiện trường vụ án.

Cung Thiên và La Huân ngồi im lặng trước bàn thẩm vấn, cơ thể không ngừng run lẩy bẩy.

Đội trưởng Mạc Phú đích thân xuống hiện trường. Sau khi quan sát kỹ lưỡng từng dấu vết, bên pháp y không dám tin vào kết quả khám nghiệm do chính mình phân tích: toàn bộ tứ chi đều do nạn nhân tự tay vặn gãy. Đầu tiên, Từ Hy Vũ vặn gãy hai chân của mình trước, tiếp sau đó dùng lực vặn hai cánh tay.

Một người bình thường không thể nào chọn cách tự sát khủng khiếp đến mức này.

Cung Thiên đón lấy ly cà phê ấm cảnh sát đưa cho, tu một hơi cạn sạch:

- Chắc chắn là do Bối Ngọc làm. Các anh cảnh sát, Bối Ngọc cùng Từ Hy Vũ ở trong phòng cả tiếng. Vậy mà khi chúng tôi lên kiểm tra, bên trong chỉ có mình xác chết của Từ Hy Vũ. Nhất định là do Bối Ngọc hại chết anh ấy.

Mạc Phú khoanh tay nghe Cung Thiên kể lể, bày ra vẻ mặt không tin.

Mọi dấu vết để lại ở hiện trường đều chỉ có dấu vân tay của Từ Hy Vũ, lấy đâu ra có một người con gái khác chen vào.

- Anh Mạc, chúng tôi vừa phát hiện ra vật này ở trong miệng của nạn nhân!

Bác sĩ pháp y Tần Hạo vội vàng chạy tới, ánh mắt hoảng loạn thấy rõ.

Mạc Phú cầm túi zip chứa vật chứng Tần Hạo đưa cho, lông mày chợt nhíu lại:

- Tóc?

- Phải, là tóc! Tóc dài chui đầy vào bên trong khoang miệng của anh ta, không những thế, ngay cả ở trong lỗ mũi, hốc mắt... đều có!!!

.

Trong một con hẻm vắng bóng người qua lại, Bạch Nhược Hi đang đứng tựa lưng vào tường, miệng nhai nhai miếng kẹo cao su, thờ ơ mà nói:

- Từ Hy Vũ chết cũng đáng. Loại người như anh ta, nếu chỉ hưởng án chung thân thì quá nhẹ tay rồi.

Đông Phương giơ bàn tay nhìn ngắm hồn phách của Từ Hy Vũ, nhếch miệng cười khẩy:

- Ta đã giúp nàng báo thù Từ Hy Vũ cho Ánh Linh. Vậy thì nàng cũng phải giữ trọn lời hứa với ta chứ?

Bạch Nhược Hi đưa mắt lườm hắn một cái cháy mặt, bình thản đáp:

- Không được. Tôi còn muốn Cung Thiên và La Huân phải cúi đầu nhận tội. Sự thật về cái chết của Ánh Linh còn phải được làm rõ.

Ummm...

Bạch Nhược Hi còn chưa kịp nói dứt câu, chợt cảm thấy vòng eo của mình đã bị ai đó bóp chặt.

Gương mặt anh tuấn bất phàm của Đông Phương tựa như một món mỹ vị hảo hạng, nhìn chỉ muốn nuốt trọn ngay lập tức.

Hơi thở lạnh lẽo của hắn khẽ phả vào bên tai cô, thì thầm:

- Việc còn lại hãy để cảnh sát tự tìm ra đáp án. Sau cái chết của Từ Hy Vũ, nàng nghĩ Cung Thiên và La Huân có thể yên ổn mà sống tiếp được ư?

Bạch Nhược Hi chau mày hỏi ngược lại:

- Anh... Chẳng lẽ, anh đã thả hồn phách của Ánh Linh ra bên ngoài?!

Nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp có chút ngơ ngác của cô, Đông Phương cảm thấy vô cùng thích thú.

Hắn ôm chặt cô vào trong lòng hơn, đoạn cười gằn đáp:

- Ta cho phép cô ta được tự do đi lại trong dương gian một ngày. Nương tử, bây giờ là việc của chúng ta. Đi thôi!!!

Một trận gió lạnh rít gào kéo tới, trong phút chốc, bóng hình anh tuấn, mỹ miều của hai người lập tức biến mất.

Dưới Âm Ti, những đồi hoa bỉ ngạn màu đỏ rực như máu vẫn đang không ngừng vươn cánh trổ hoa.

Bạch Nhược Hi bước đi đến đâu, dưới chân tức khắc nở hoa đến đấy.

Cô có chút bất ngờ, muốn vươn tay ra để mà chạm tới những chùm hoa bỉ ngạn. Tuy nhiên, tay còn chưa vươn tới liền bị Đông Phương chặn lại.

- Nàng không nên chạm vào chúng thì hơn. Bỉ ngạn do đích thân bàn tay ta trồng lên. Ý nghĩa của loài hoa này không tốt...

Hắn chưa nói hết câu, Bạch Nhược Hi đã tùy ý ngắt một bông hoa, đưa lên mũi ngửi thử.

Ánh mắt Đông Phương có chút hoảng hốt. Hắn vội vàng đưa tay giật lại bông hoa, đoạn ném xuống dưới đất, sau đó nhấc chân giẫm nát.

Á...

Bạch Nhược Hi bất ngờ bị bàn tay cứng rắn của hắn bóp chặt cổ. Hơi lạnh từ mu bàn tay hắn truyền tới xương hàm của cô, cơ thể cô khẽ run lên một hồi.

- Ta đã cảnh cáo nàng không được tùy ý đụng chạm vào hoa bỉ ngạn rồi. Nàng cố tình?

Lông mày hắn chau lại, ngũ quan trên trán gợn rõ những tia máu đỏ quạch, bộ dạng vô cùng dữ tợn.

- Không... Chỉ là một bông hoa, anh cần thiết phải nổi giận lên như thế?

Bạch Nhược Hi yếu ớt chống cự.

Trước sức mạnh kinh hồn này của hắn, cô giống như một con thỏ con đang nằm trên miệng cọp, dễ dàng bị xơi tái bất cứ lúc nào.

Hai người trừng mắt nhìn nhau một lúc, không ai chịu thua ai.

- Đông Phương!

Phía sau lưng Bạch Nhược Hi, chợt vang lên một giọng nữ ấm áp, dịu dàng.

Nghe tiếng gọi, Đông Phương cuối cùng mới chịu buông cổ Bạch Nhược Hi ra.

- Cô gái này là...?

Trước mặt Bạch Nhược Hi hiện tại là một cô gái vô cùng xinh đẹp, ăn mặc yêu kiều, thướt tha, trên đầu đội một chiếc vương miện đính ngọc có trạm khắc hình đầu lâu ở giữa.

Ngay khi ánh mắt cô ta chạm tới Bạch Nhược Hi, Bạch Nhược Hi liền cảm nhận được rõ ràng sự thù hằn, ghen tị chất chứa ở bên trong đó.

Đông Phương vươn tay, kéo Bạch Nhược Hi đứng sát bên cạnh mình, thờ ơ mà đáp:

- Mẫu phi, đây là thê tử của con!

- Thê tử?

Cô gái ngạc nhiên cất giọng hỏi lại, giọng nói đượm nồng chua xót, buồn thương.

- Hiền Lam chưa từng nghe chàng nói mình đã có thê tử?

Đông Phương nhoẻn miệng cười lạnh.

- Thê tử của ta, không liên quan gì tới mẫu phi. Người tốt nhất nên biết giữ khoảng cách, kẻo phụ vương nhìn thấy sẽ gây hiểu lầm đáng tiếc.

 

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK