Chương 13 : Lò hỏa thiêu
Ra khỏi thang máy, Bạch Nhược Hi dồn sức chạy thật nhanh về phía cổng trường.
Cô đã quan sát rất kỹ, đoạn đường từ trường đến nhà hỏa thiêu cách đây tầm hai mươi phút đi xe.
Bạch Nhược Hi dùng số tiền ít ỏi mà Bối Ngọc để lại, cắn răng gọi taxi, hồi hộp ngồi trên xe chờ đợi.
Trước đây, cô vốn không bao giờ nghĩ, rằng sẽ có một ngày bản thân mình lại rơi vào hoàn cảnh cơ thể ở một nơi, linh hồn ở một nơi. Chỉ ít phút nữa thôi, thân xác cô sẽ trở thành một nắm tro tàn.
Bạch Nhược Hi đau đớn, hai mi mắt trở nên cay xè.
Chủ xe taxi nhìn qua kính chiếu hậu, trông thấy cô sinh viên nhỏ nhắn nước mắt rơi ướt đầm ngần cổ trắng nõn, khẽ lắc đầu chép miệng, "Sinh viên bây giờ yêu đương quá sớm. Chậc... chậc...!".
- Cô bé, nhà hỏa thiêu đang ở ngay trước mắt!
Theo sự chỉ dẫn của chủ xe, Bạch Nhược Hi liền cảm ơn rối rít, sau đó rảo bước nhanh về phía nhà hỏa thiêu.
Vì nơi này nằm giữa trung tâm thành phố, do vậy lò hỏa thiêu này cũng được xây dựng vô cùng hiện đại và sang trọng nhất.
Phía trước cửa là sáu người bảo vệ, gương mặt có chút bơ phờ, đứng dạt sang hai bên phía cửa chính.
Bạch Nhược Hi bước vào bên trong, lặng lẽ quan sát. Vì là nơi hỏa táng nên xung quanh xếp rất nhiều các hũ đựng tro cốt. Người nhà ôm chặt hũ tro của thân nhân, đôi mắt đều đỏ hoe thương tiếc.
Bạch Nhược Hi nhìn quanh quất một hồi, chợt thấy phía trên tầng hai thấp thoáng một dáng hình quen quen.
A Thông!!!
Cô khẽ reo lên trong đầu.
Trong lòng Bạch Nhược Hi vốn không hiểu, lúc cô còn sống, A Thông đã tỏ tình với cô đúng mười lần, nhưng không hiểu vì sao cô đều lạnh lùng gạt phăng, thẳng thắn mà từ chối.
Vậy mà giờ đây, ngay khi nhìn thấy bóng dáng của anh, tâm can Bạch Nhược Hi lại đau lòng đến như thế.
Bạch Nhược Hi cúi đầu, nở nụ cười chua xót. Thứ tình cảm "có không giữ, mất không thể tìm lại" này, quả thực có khả năng giết chết linh hồn con người đến mức nào.
A Thông đứng ở phía trên lan can tầng hai, tấm lưng cao lớn thường ngày đang dựa vào cánh cửa, mái tóc bù xù rối ren, gương mặt tiêu điều mà ủ dột thấy rõ.
Bạch Nhược Hi dè dặt bước lên, đứng cách anh khoảng chừng ba mét.
Hai mắt A Thông thâm cuồng. Mới có mấy ngày trôi qua, nhìn anh đã tiều tụy hẳn.
- A Thông, đã xong hết việc chưa?
Một cô gái xinh đẹp với mái tóc xõa dài, ung dung bước đến bên cạnh A Thông, cất giọng nhẹ nhàng hỏi.
Bái Tử cũng có mối quan hệ rất thân thiết với Bạch Nhược Hi và A Thông. Chính tay Bái Tử đã giúp A Thông chuẩn bị hoa và quà trong những lần tỏ tình với Bạch Nhược Hi.
Tuy nhiên chưa một lần nào họ thành công!
A Thông nghe tiếng Bái Tử, ngửa cổ lên trời, nhắm nửa con mắt mà đáp:
- Um, nghỉ ngơi một lát, chút nữa anh sẽ tới nhận tro của Nhược Hi.
Bái Tử xoay lưng dựa vào bên cạnh A Thông, khẽ thở dài:
- Đã ba ngày trôi qua, nhưng em vẫn nghĩ Nhược Hi đang còn ở đây.
A Thông không trả lời, rảo bước về phía lò thiêu.
Lúc này, tro cốt của Bạch Nhược Hi đã được đem ra, đựng cẩn thận vào trong một chiếc hũ nhỏ màu trắng.
Nhìn tấm thẻ nhỏ ghi tên cô trên đó, Bạch Nhược Hi khẽ lắc đầu, nở nụ cười chua xót.
A Thông ôm chặt hũ tro của cô vào trong lòng, sau đó tiến về phía nhà để xe.
Bạch Nhược Hi nhìn theo bóng dáng anh cho đến khi chiếc xe khuất hẳn vào trong lòng thành phố, lúc này mới thở dài một tiếng, sau đó bước ra về.
Bạch Nhược Hi trở về ký túc xá, trông thấy Ngô Vận và Ánh Linh đang nằm soài ra giường, bàn tán về một vài đàn anh khóa trên trên Weibo.
Nhận thấy Bạch Nhược Hi có chút khác thường, Ngô Vận vội vàng đánh mắt ra hiệu cho Ánh Linh.
Ánh Linh lò dò bước đến bên cạnh cô, dè dặt cất giọng hỏi:
- Này Bối Ngọc, cậu đã gặp phải chuyện gì không vui hay sao?
Bạch Nhược Hi vội lắc đầu phủ định, khuôn miệng cố gắng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
Cô với lấy bộ quần áo tắm, sau đó bước vào bên trong, để mặc cho dòng nước mát lạnh không ngừng xối thẳng vào cơ thể.
Nhìn bồn cầu nằm im lìm trong góc phòng tắm, đột nhiên Bạch Nhược Hi lại nhớ tới bóng dáng kinh hồn của nữ quỷ lần trước, giống hệt Sadako chậm rãi ngoi lên từ thành giếng hoang lạnh lẽo.
Bạch Nhược Hi nuốt một ngụm nước bọt, động tác tắm rửa cũng trở nên nhanh chóng hơn.
Bất chợt từ phía sau lưng cô, cảm giác có bàn tay người đang ôm eo mình hiện lên rõ ràng, rành rọt.
Cơ thể Bạch Nhược Hi rung lắc dữ dội, ngay sau đó hồn phách bị kéo ra khỏi thân xác Bối Ngọc.
- Đông Phương, anh là đồ biến thái!
Bạch Nhược Hi gào lên mắng.
Trái lại với cơn giận dữ của cô là tiếng cười đầy sảng khoái, khả ố củ Đông Phương Nguyệt Bạch.
Hắn ôm chặt vòng eo của cô, đoạn đè Bạch Nhược Hi nằm sấp xuống dưới đất, tham lam cắn mút vòng ngực căng tròn của cô.
Bạch Nhược Hi bị hắn dùng lực khóa chặt hai tay lên trên đỉnh đầu. Phần ngực nảy nở không ngừng bị hắn công kích, nhào nắn.
Đông Phương ghì chặt cơ thể lên trên thân cô, dùng lưỡi liếm láp từng đầu ngón tay của Bạch Nhược Hi.
Bạch Nhược Hi yếu ớt chống cự, cơ thể vô cùng khó chịu.
Hắn giống hệt như một con hổ đói đang không ngừng muốn ăn tươi, nuốt sống Bạch Nhược Hi.
Ummm...
Sự chống cự yếu ớt của Bạch Nhược Hi hoàn toàn là vô nghĩa.
Triền miên dây dưa một hồi, ngay khi Bạch Nhược Hi nghĩ rằng Đông Phương sắp sửa xâm chiếm toàn bộ cơ thể cô thì động tác của hắn liền dừng lại.
Hắn cúi đầu hôn lên trán cô, đoạn cười lạnh mà đáp:
- Ta tạm thời tha cho nàng. Nương tử à, nàng nên nhớ, thân xác của nàng thuộc về dương giới, nhưng linh hồn của nàng chỉ thuộc về mình ta.
----------------------------