• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14 : Ánh Linh bị sát hại

Đông Phương Nguyệt Bạch đi rồi, Bạch Nhược Hi mới thở phào nhẹ nhõm. Cô bước ra ngoài cửa phòng tắm, thấy Trình Vân đã trở về từ lúc nào, trên tay còn đang cầm điện thoại của Bối Ngọc.

Trông thấy Bạch Nhược Hi bước ra, Trình Vân bèn nghiêng người đưa điện thoại cho cô:

- Điện thoại của cậu đã đổ chuông hơn mười lần rồi đó. Mình định đưa vào trong nhà tắm cho cậu. Ơn giời cuối cùng cậu cũng đã chịu bước ra.

Bạch Nhược Hi cầm máy mở lên xem, thấy tên người lưu trong danh bạ là "Cha". Bởi thế cô đoán, chỉ nhân của số máy này chính là cha ruột của Bối Ngọc.

Theo lời của Đông Phương nhắc nhở, Bối Ngọc có hoàn cảnh gia đình tương đối phức tạp. Hắn còn không quên căn dặn cô cần phải cẩn thận hơn trong các mối quan hệ này.

Đầu dây bên kia, Lạc Nguyên Viễn, cha đẻ của Bối Ngọc sốt ruột nghe máy.

Bạch Nhược Hi chưa kịp mở miệng liền bị tiếng nói khàn đục của ông trấn áp:

- Bối Ngọc, cha đã gọi cho con mười một cuộc điện thoại!

Bạch Nhược Hi im lặng một chút, mãi sau mới chịu lên tiếng đáp lại:

- Vâng. Cha gọi cho con có chuyện gì sao?

Trước thái độ có phần dửng dưng của Bạch Nhược Hi, Lạc Nguyên Viễn có chút không vui.

Ông ta ngồi vắt chân trên ghế, bên cạnh là Liễu Mai, mẹ kế của Bối Ngọc đang không ngừng xoa bóp vai cho ông ta.

Lạc Nguyên Viễn hừ lạnh, chán ghét mà nói:

- Việc học của con tại trường thế nào? Đã hai tháng trôi qua, con chưa trở về thăm cha với dì rồi đấy.

Bối Ngọc sống trong căn nhà của mình giống hệt như người lạ. Lạc Nguyên Viễn vốn là một thương gia, tài sản cũng không hề kém cạnh những người khác.

Tuy nhiên, ông ta lại chỉ quan tâm và chăm sóc vợ kế cùng đứa con gái riêng Lạc Tương Nhi, hoàn toàn không đặt Bối Ngọc vào trong tầm mắt.

Ông ta căm hận mẹ của cô. Bà đã phản bội Lạc Nguyên Viễn khi ông ta rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhất, sau đó bỏ đi theo người tình mới giàu có hơn gấp nhiều lần.

Trớ trêu thay, Bối Ngọc lại có gương mặt giống hệt mẹ.

Chính vì vậy, Lạc Nguyên Viễn luôn xem Bối Ngọc là cái gai trong mắt.

Bạch Nhược Hi thở dài. Cô đã nhập hồn vào thân xác của Bối Ngọc thì đành phải làm tròn trách nhiệm giúp cô ấy.

- Thưa cha, cuối tuần này con sẽ sắp xếp về thăm nhà.

Bạch Nhược Hi cúp máy, ném điện thoại lên giường, đoạn nằm dài ra đầy vẻ mệt mỏi.

Trình Vân nhoài người về phía cô, tò mò cất giọng hỏi:

- Lạc Tương Nhi lại gây khó dễ cho cậu à?

- Không phải!

Bạch Nhược Hi đáp.

- Là cha mình muốn mình về thăm nhà.

Trình Vân gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Chợt sực nhớ ra điều gì, cô bèn quay lại nhắc nhở Bạch Nhược Hi:

- À, cậu thay đồ đi. Chút nữa cả phòng chúng ta sẽ đi ăn tối.

Năm người cùng nhau kéo ra ngoài quán cơm gần ký túc xá.

Diệu Thanh gọi một quầy thịt nướng và nửa két bia, năm người cùng vui vẻ ăn uống hết sức thoải mái.

Ngô Vận choàng tay lên vai Bạch Nhược Hi, lưỡi đã líu lại, say sưa mà nói:

- Bổn cô nương đây không thích tình yêu, cũng không cần tình yêu. Nam nhi chỉ là chốn đồi hoa phù phiếm...

Cả nhóm cùng phá lên cười ngặt nghẽo.

Bạch Nhược Hi cũng tu một hơi cạn sạch cốc bia. Cô từng hi vọng, ngay khi rượu say, đầu óc của mình sẽ tạm thời quên đi hết thảy những đau đớn thường ngày.

Đã quá chín giờ tối, quán thịt cũng dần dần vãn khách.

Ánh Linh sốt ruột nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy, vươn vai:

- Các cậu về nghỉ ngơi trước nhé. Mình đi hẹn hò một chút rồi sẽ về ngay.

Diệu Thanh đã ngà ngà say, nghe Ánh Linh nói sẽ đi hẹn hò liền há hốc miệng ngạc nhiên, bừng tỉnh cả người:

- Con nhóc Ánh Linh đã có bạn trai từ khi nào vậy?

Ánh Linh cười khì khì, chỉnh trang lại váy áo, sau đó vẫy tay tạm biệt các bạn:

- Người có tình yêu sẽ không chơi với người không có tình yêu nữa đâu!!!

Lời nói đùa vui này của Ánh Linh khiến những người còn lại cùng phá lên cười vui vẻ.

Do trong người đã có chút hơi bia nên cơ thể Bạch Nhược Hi cảm thấy nóng bức vô cùng.

Cô nằm xoay người trên giường, Đông Phương cũng không tìm đến chọc phá cô nữa.

Đồng hồ điểm quá mười hai giờ nhưng bóng dáng của Ánh Linh vẫn không thấy đâu.

Một cảm giác sốt ruột, lo lắng chợt dấy lên trong người Bạch Nhược Hi.

Quạc...quạc...

Trong không gian tăm tối, chỉ có ánh đèn hành lang leo lắt, bất chợt vang lên tiếng quạ kêu. Trường Đại học Y vốn nằm ở trung tâm thành phố, hiếm khi bắt gặp bất kỳ một con quạ hoang nào cả.

Quạ hoang kêu gào trong đêm tương ứng với một điềm báo chẳng lành sắp xảy ra.

Lông mày Bạch Nhược Hi khẽ chau lại...

Ở giường tầng phía trên, Ngô Vận cũng trằn trọc không ngủ được.

- Bối Ngọc, cậu thử gọi điện cho Ánh Linh xem thế nào?

Điện thoại của Ánh Linh tút một hồi chuông dài, ngay sau đó liền tắt máy.

Cuộc gọi lại lần thứ ba, đầu dây bên kia có người nghe. Là giọng nói trầm mặc của một người đàn ông, có phần sốt ruột.

Chưa đợi Bạch Nhược Hi lên tiếng, anh ta đã nói một tràng dài:

- Cô có phải là người nhà của nạn nhân hay không?

Hai chữ "nạn nhân" vang lên khiến bàn tay đang cầm điện thoại của Bạch Nhược Hi có chút run rẩy.

Cô lắp bắp hỏi lại một lần nữa:

- Đây là số điện thoại bạn cùng phòng của tôi. Có chuyện gì đã xảy ra với cô ấy hay sao?

Viên cảnh sát trầm ngâm một chút, sau đó thở dài đáp:

- Phiền cô bớt chút thời gian đến cục cảnh sát để nhận thi thể. Nạn nhân đã bị sát hại, cơ thể bị phân chia thành sáu mươi khúc!

 

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK