• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 23 : Lão quỷ già nhà ngươi!

Lông mày Hiền Lam chợt nhíu lại, tỏ ý không vui.

Cô ta nhìn Đông Phương bằng ánh mắt say đắm, sau đó nhỏ giọng mà đáp:

- Từ lúc chúng ta quen biết nhau, chàng có bao giờ chịu đáp lại tình cảm của ta? Đông Phương, chàng tệ lắm!

Hai dòng nước mắt đau xót của Hiền Lam chảy tràn đầy trên gương mặt xinh đẹp. Hiền Lam dùng vạt váy hỉ phục lau nhẹ khóe mắt, đoạn xoay lưng rời đi.

Bạch Nhược Hi cơ hồ cũng đã hiểu ra toàn bộ vấn đề. Tuy nhiên, thái độ lạnh nhạt, không thèm giải thích của hắn quả thực khiến cô có chút tò mò.

Đông Phương trầm ngâm một chút, Bạch Nhược Hi cơ hồ có thể nghe thấy tiếng thở dài của hắn. Hắn kéo tay Bạch Nhược Hi bước về phía vương phủ, cả đoạn đường đi đều không mở miệng nói chuyện.

- Hoan nghênh vương gia đã trở về.

Hai hàng quỷ hồn đồng loạt cúi rạp xuống bên dưới. Đông Phương ngạo nghễ rẽ đám đông bước vào trong chính điện.

Vương phủ của hắn rộng lớn ngút ngàn. Nếu so sánh với triều đình của hoàng đế trên trần gian thời xưa thì cũng không hề thua kém.

- Nàng hãy thử mặc bộ trang phục này cho ta xem!

Đông Phương đưa tay chỉ vào một bộ váy màu xanh lam ngọc bích, bên trên được thêu hình những cánh bướm trắng mềm mại, trông đơn giản mà vô cùng thanh thuần.

Bạch Nhược Hi đưa tay chạm vào, cảm giác mát lạnh nhanh chóng len lỏi vào từng đầu ngón tay của cô.

Rất dễ chịu!

- Nàng cảm thấy thế nào?

Đông Phương đắc ý cất giọng hỏi thử.

Nhìn vẻ mặt thích thú của thiếu nữ trước mặt, trong lòng hắn cũng cảm thấy vui vẻ phần nào.

Bạch Nhược Hi gật gật đầu khen ngợi:

- Không tồi! Không tồi!

Thấy hắn vẫn chưa có ý định rời đi, Bạch Nhược Hi liền chau mày đuổi.

- Hừm! Anh không ra ngoài thì làm sao tôi thay được đồ?

Vù...

Một trận gió lạnh buốt thổi tới khiến Bạch Nhược Hi ngã ngửa lên giường tân hôn.

Vừa vặn Đông Phương nhoài người về phía cô, đê tiện khóa trụ cơ thể Bạch Nhược Hi vào bên trong lòng mình.

Hắn nhìn cô từ trên xuống dưới, đoạn nhếch miệng cười châm chọc:

- Còn chỗ nào của nàng mà ta chưa được nhìn ngắm nữa chứ?

Chát!!!

Đông Phương há miệng, đưa tay ôm lấy một bên má đỏ ửng.

Bạch Nhược Hi hằn học nhìn hắn, mở miệng mắng chửi:

- Đê tiện, bỉ ổi. Mau cút ra ngoài!

Rầm!

Đông Phương Nguyệt Bạch đứng chết trân bên ngoài cửa, lắc lắc đầu thở dài.

Với nội công của hắn, chỉ một cái lắc người cũng đã có thể trở lại vào bên trong phòng.

Thế nhưng Đông Phương vẫn quyết định chọn cách rời đi, để lại một mình Bạch Nhược Hi tùy ý làm càn trong đó.

Hắn chắp hai tay ra sau lưng, đoạn ung dung bước từng bước về phía đồi hoa bỉ ngạn nằm sát bên cạnh thủ phủ.

Những vạt gió lạnh lẽo khẽ thổi, cánh hoa rung rung giống như đang run sợ một điều gì đó.

Đông Phương đưa tay vuốt nhẹ lên một bông hoa, trầm ngâm một lúc, sau đó thuận tiện làm phép, cả đồi hoa bỉ ngạn lập tức héo khô, chết rũ chỉ trong tích tắc.

- Hoàng đệ có cần phải bực bội đến mức tự tay giết chết đồi hoa bỉ ngạn hay không?

Phía sau lưng hắn chợt vang lên giọng nói khàn đục của một người đàn ông.

Đông Phương không quay đầu lại nhìn, khóe môi khẽ nhếch:

- Bỉ ngạn tồn tại dựa theo tâm trạng của đệ. Nếu đệ đã không còn thích nữa, vậy thì lưu giữ chúng để làm gì cơ chứ?

Đông Thanh Viễn cười cười, đứng bên cạnh Đông Phương, trầm ngâm mà đáp:

- Cũng không trách được! Thanh mai trúc mã của đệ đột nhiên lại trở thành mẫu phi. Hoàng đệ chắc vẫn còn rất sốc, nhỉ?

- Đông Phương!!!

Đông Phương Nguyệt Bạch chưa vội trả lời, Bạch Nhược Hi đã thay đồ xong, tựa lưng ở cửa phủ đợi hắn.

Cả hai người vì tiếng gọi mà đồng loạt quay lại. Ánh mắt bỗng chốc trở nên mờ đục.

Người con gái trước mặt xinh đẹp lộng lẫy, chiếc váy màu xanh ngọc bó sát phần eo càng tôn thêm những đường cong hoàn mỹ trên cơ thể cô.

Đôi lông mày cong vút như cánh bướm của Bạch Nhược Hi khẽ chớp chớp, điệu bộ vô cùng quyến rũ.

Đông Thanh Viễn có chút hồ đồ, ánh mắt không rời Bạch Nhược Hi, thắc mắc hỏi nhỏ:

- Cô gái này là ai?

Đông Phương Nguyệt Bạch không trả lời hắn, trực tiếp rảo bước về phía Bạch Nhược Hi, đoạn đưa tay kéo cô đi vào bên trong vương phủ.

Bạch Nhược Hi vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn Đông Thanh Viễn một lần nữa, trông thấy hắn vẫn đang nhìn xoáy sâu vào cô, cho tới khi hình bóng hai người khuất hẳn sau cánh cửa chính.

Đông Phương khóa mạnh cửa lại, gương mặt có chút không vui mà dặn dò:

- Lần sau nàng tốt nhất nên tránh xa Đông Thanh Viễn một chút. Ta không thích để nam nhân khác nhìn chòng chọc vào nàng như thế!

Khóe miệng Bạch Nhược Hi khẽ cong.

Gã quỷ hồn già khắm già khú này vậy mà cũng biết ghen hay sao?

Đã thế, cô càng được đà mà châm chọc:

- Dựa vào đâu mà anh không cho phép tôi được ở cạnh nam nhân khác cơ chứ? Vô lý một vừa hai phải thôi nhé!

Hửm?

Sắc mặt Đông Phương thay đổi nhanh chóng.

Hắn gầm gừ ghì chặt Bạch Nhược Hi trên tường, nhìn cô bằng một nửa con mắt mà quát:

- Nàng là thê tử của ta! Mọi chân tơ kẽ tóc của nàng đều là của ta!

Con người này quả thật không biết đùa giỡn là gì!

Bạch Nhược Hi bị hắn ép chặt mà cảm thấy khó chịu vô cùng. Cô đưa tay đẩy hắn ra khỏi người mình, không quên hừ lạnh:

- Một lão quỷ già khắm già khú mà cũng đòi cưới ta về làm vợ. Cút mau!

Đông Phương Nguyệt Bạch trên đầu chảy đầy vạch đen:

- Nương tử, ta đâu phải lão già. Ta cũng chỉ hơn nàng có hai vạn năm tuổi thôi mà!

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK