Chương 15 : Oan ức khó giải quyết
Tin tức về cái chết khủng khiếp của Ánh Linh nhanh chóng chấn động toàn bộ khu ký túc xá cùng trường Đại học Y.
Vì cảnh sát đã gọi trực tiếp cho Bạch Nhược Hi nên cô cùng Ngô Vận vội vàng thay quần áo, đoạn nhanh chóng bắt xe tới cục cảnh sát.
Đón tiếp hai người là đội trưởng đội cảnh sát Trương Phương.
Mái tóc anh bù xù, quần áo nhuốm bụi, trông phong trần mà tự do tự tại. Bạch Nhược Hi đưa thẻ sinh viên cho anh ta xem, run run hỏi:
- Vì sao các anh lại nhận định đó là bạn tôi? Biết đâu có thể nạn nhân là một người khác?!
Trương Phương hất tay ra hiệu, một viên cảnh sát khác đem lên chiếc điện thoại nhuốm máu của Ánh Linh, trầm giọng nói:
- Chiếc điện thoại nằm lẫn lộn cùng các mảnh vụn thi thể của nạn nhân. Thông qua xét nghiệm thi thể và khôi phục các dữ liệu, hình ảnh có trong điện thoại, chúng tôi đã xác định nạn nhân và người trong ảnh cùng là một người.
Trương Phương đẩy đẩy sấp ảnh chụp lại hiện trường về phía Bạch Nhược Hi.
Ngay khi cô nhìn thấy, cơ thể lập tức căng cứng. Ngô Vận vừa liếc mắt vào nhìn, vội vàng đưa tay ôm miệng, nôn thốc nôn tháo.
Cô gái xinh như hoa như mộng, mới vài tiếng trước còn nói nói cười cười với bọn họ, bây giờ chỉ còn là một cái xác không nguyên vẹn.
Mặc dù Bạch Nhược Hi chỉ mới tiếp xúc với Ánh Linh không lâu, nhưng những năng lượng tích cực mà cô ấy truyền lại cho cô, Bạch Nhược Hi đều vô cùng trân trọng. Nước mắt không ngừng chảy xuống, Bạch Nhược Hi hít sâu một hơi, đoạn dìu Ngô Vận đứng dậy, cùng vào phòng lấy lời khai.
Bạn trai của Ánh Linh vẫn là một ẩn số. Cô ấy giấu kín, ngay cả chị em thân thiết đều không hề hay biết về thân phận của anh ta.
Theo cảnh sát nhận định, Ánh Linh trước khi chết đã bị cưỡng hiếp nghiêm trọng, bộ phận sinh dục bị tổn thương nặng nề, có dấu hiệu cưỡng bức tập thể.
Ngồi trên xe, Bạch Nhược Hi cùng Ngô Vận dựa sát vào lưng nhau, ánh mắt thẫn thờ nhìn ra phía ngoài cửa.
Cái chết của Ánh Linh trở thành nỗi đau đớn trong lòng các cô, mà hung thủ đã sát hại Ánh Linh, hiện tại lại hoàn toàn là một ẩn số.
Trình Vân, Diệu Thanh vì sợ hãi quá độ nên đã chọn lấy một vài món đồ, quyết định sang phòng khác để ở nhờ.
Trước khi đi, Trình Vân đưa tay quệt nước mắt, đau đớn mà nói:
- Chúng mình sẽ sớm quay lại đây. Bối Ngọc, cậu nhớ thắp cho Ánh Linh một nén nhang nhé!
Bạch Nhược Hi gật đầu, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên chiếc giường thường ngày của Ánh Linh.
Ánh Linh ở giường tầng trên cùng, thỉnh thoảng tinh nghịch đến mức còn rủ mái tóc xõa dài, nhoài đầu xuống trêu chọc Bạch Nhược Hi.
Ngô Vận cũng không rời đi, nằm bên giường nức nở khóc, sau đó liền ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Bạch Nhược Hi cố gắng nhắm mắt nhưng vẫn không ngủ được. Mặc dù cô đã cố gắng tự an ủi mình rất nhiều lần, nhưng mỗi lần Bạch Nhược Hi nhắm mắt, hình ảnh thảm thương về cái chết của Ánh Linh không ngừng hiện lên trong đầu.
Ummm...
Trong bóng đêm lạnh lẽo, bất chợt, Bạch Nhược Hi nghe thấy có tiếng thở đều đều vang lên. Tiếng thở về sau càng lúc càng gấp gáp, dường như bị tắc nghẽn, không ngừng rống lên đầy khó khăn.
- Ngô Vận, cậu cảm thấy khó chịu trong người hay sao?
Bạch Nhược Hi cất giọng gọi Ngô Vận, nhưng đáp lại lời cô chỉ là sự im ắng đến lạnh lẽo.
Tiếng thở rống vẫn không dứt, âm thanh khò khè liên tục phát ra trong đêm tối. Bất giác, Bạch Nhược Hi khẽ run rẩy.
Vì lo sợ Ngô Vận sẽ xảy ra chuyện, Bạch Nhược Hi bèn xỏ dép, chậm rãi bước từng bước về phía trước.
Ngô Vận nằm quay lưng vào trong góc tường. Bạch Nhược Hi đưa tay lay lay bờ vai của cô, miệng không ngừng gọi tên:
- Ngô Vận, cậu có nghe mình nói không?
Tuy nhiên, Ngô Vận vẫn nằm im lặng, tiếng thở khò khè phát ra không ngừng.
Bạch Nhược Hi run run lật mạnh người Ngô Vận lại. Tuy nhiên, ngay lập tức, cô há miệng hét lên kinh hãi:
- Ánh... Ánh Linh!
Người đang nằm trên giường của Ngô Vận là Ánh Linh với gương mặt nát bét, chi chít những vết chặt, chém đan chéo nhau, máu tươi không ngừng rỉ ra, bốc mùi vô cùng tanh tưởi.
Bạch Nhược Hi ngã ngửa ra phía sau, bò giật lùi lại, lưng đập vào thành giường đau điếng.
Ánh Linh nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên thấy rõ. Cô chầm chậm đứng dậy, nhẹ nhàng lắc lắc cái đầu. Tuy nhiên, vì xương cốt bị chặt nhỏ, nên chiếc đầu xoay ngược ra phía sau lưng.
Ánh Linh không do dự, dùng tay vặn lại đầu, đoạn mở miệng trầm khàn, hỏi Bạch Nhược Hi:
- Bối Ngọc, tại sao cậu lại tỏ ra sợ hãi mình đến như thế?
Bạch Nhược Hi hít sâu một hơi, đồng thời quay mặt né tránh mùi hôi thối, tanh tưởi khủng khiếp đang không ngừng phả ra từ miệng của Ánh Linh.
Thấy cô không đáp, Ánh Linh có phần bực tức. Cô vươn bàn tay đã bị chặt đứt nham nhở của mình lên, chìa về phía Bạch Nhược Hi, khuôn mặt càng lúc càng trở nên méo mó:
- Nói đi, vì sao cậu lại sợ mình như thế, hả, hả???
Ánh Linh gầm gừ trong cuống họng, máu tươi nhỏ xuống tong... tong... dưới nền đá hoa ẩm ướt.
Bạch Nhược Hi chỉ dám hé mắt nhìn, lắp bắp đáp:
- Ánh... Ánh Linh, không phải cậu đã... đã đi dạo rồi hay sao?
Bạch Nhược Hi không dám nói rằng Ánh Linh đã chết, chỉ dám nói lảng sang hướng khác. Quỷ hồn hiện về, chắc chắn cô ấy vẫn chưa biết bản thân mình đã chết cách đó vài tiếng.
Nghe thấy hai từ "đi dạo", gương mặt Ánh Linh có chút biến đổi. Cô đưa bàn tay gãy đứt của mình lên trước mặt, ngơ ngác quan sát. Một mảng thịt rữa trên mặt rơi xuống lòng bàn tay, Ánh Linh tò mò nhặt lên nhìn chằm chằm.
Bạch Nhược Hi như đã nhớ ra điều gì đó, ánh mắt chợt liếc sang chiếc gương tròn nhỏ đang treo ở đầu giường của mình.
Cô lùi dần ra phía sau, rón rén ngồi lên phía trên, lật úp chiếc gương nhỏ lại.
Cơ thể Ánh Linh vẫn không ngừng rỉ máu tươi. Trong màn đêm âm u, lạnh lẽo, phảng phất mùi nhang cúng, hình ảnh một hồn ma đang khom lưng ngắm nghía mảnh thịt vụn của chính mình vô cùng khủng khiếp.
Bạch Nhược Hi mặc dù cũng chỉ là một linh hồn trú tạm trong thân xác người khác, nhưng chí ít hình dạng của cô trông không kinh dị, ghê rợn đến mức này.
- Bối Ngọc, đưa chiếc gương kia cho mình!
Giọng nói âm u, lúc vang lúc trầm của Ánh Linh bất chợt vang lên.
Bạch Nhược Hi nhất thời run rẩy.
Đông Phương, anh đang ở đâu?
----------------------------