Anh chồng có hai đứa con sinh đôi - còn là một trai một gái, em gái chồng cũng sinh một đứa nhỏ rồi, chỉ có em trai chồng - Nam Cung Cảnh đang còn gào thét muốn vợ mau sinh.
Về phần chồng cô, anh ấy cũng có niềm hy vọng mãnh liệt vào việc sinh con gái.
Đôi lúc Hà Nhiên tự hỏi tại sao Nam Cung gia lại trọng nữ khinh nam như vậy, sau đó, cô đã thành thật đi hỏi chồng. Anh nói:
“Sinh con gái giống vợ, vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn dễ bảo. Nếu sinh ra con trai mà nó học thói xấu của Nam Cung Cảnh thì phải làm sao?”
Hóa ra Nam Cung Lân nhìn thấy tên nhóc Nam Cung Cảnh quá chướng mắt, nhìn thấy mẹ lao tâm khổ tứ vì hắn nên mới suy nghĩ đến chuyện sinh con gái, như vậy Hà Nhiên không phải lo lắng nhiều.
Tháng thứ năm sau khi về nhà chồng, Hà Nhiên có em bé.
Chuyện vui đến với cả nhà, khiến Nam Cung Cảnh tức nổ đom đóm mắt. Hắn hoài nghi năng lực của bản thân có vấn đề, lập tức chạy đi khám toàn thân.
Anh cả vừa cưới vợ liền khiến vợ mang thai, anh hai cũng thế, em gái cũng đã sinh một bé gái đáng yêu từ năm trước nữa, còn hắn…
Lần này cả nhà không hề trêu ghẹo Nam Cung Cảnh, ngay cả Nam Cung Lân cũng thấy thương thay.
Kết quả của bệnh viện rất nhanh đã có, nhưng vấn đề không phải do vợ chồng Nam Cung Cảnh, chỉ là thiếu may mắn một chút.
Nam Cung Lân ôm bụng Hà Nhiên, nhỏ giọng nói chuyện với con:
“Con gái ngoan mau ra đây với ba, sau này ba sẽ yêu thương con và mẹ con hết mực.”
“Anh không nghĩ đến một chuyện quan trọng hả?” Hà Nhiên buồn cười nhìn anh.
“Sao?”
“Con gái là phải theo chồng.”
Nghĩa là Nam Cung Lân phải tận mắt chứng kiến một tên con trai nào đó dụ dỗ con gái nhà mình đi mất, giống như anh từng lập bẫy bẫy Hà Nhiên vậy. Anh nhất thời thẫn thờ, hoang mang tự hỏi:
“Không phải có thể bắt rể sao?”
“Anh nghĩ thì hay nhỉ? Nếu con gái yêu người ta quá mức, muốn theo chồng thì anh định cản thật à?”
Nam Cung Lân thành thật ngồi lại suy nghĩ, so sánh với trường hợp của vợ, trong lòng mất cân bằng vô cùng. Ba vợ cũng không thể cản được Hà Nhiên theo anh về nhà, vậy sau này anh làm sao chống nổi nước mắt của con gái anh?
Trong sự bối rối tột cùng, bác sĩ đã giúp Nam Cung Lân giải quyết vấn đề.
“Chúc mừng cậu Nam Cung, là một bé trai.”
Là một bé trai.
Bé trai?
Nam Cung Lân thừ mặt ra, không biết nên vui hay buồn với sinh linh bé bỏng trong bụng vợ. Anh mong là con gái, lại mong là con trai, trong lòng lấn cấn mãi.
Bởi vì trong nhà đã có nhiều người tích đầy mình kinh nghiệm chăm sóc vợ bầu nên những tháng mang thai, Hà Nhiên cảm thấy rất dễ chịu. Cô không ốm nghén nhiều, buồn nôn vài ba hôm là hết. Mẹ cô nói có thể do cơ địa mỗi người mỗi khác, ăn được ngủ được thì tốt.
Bụng Hà Nhiên to ra mỗi ngày, cô cũng tăng mấy ký liền, khiến cho Thất Thất nhìn thấy mà nhận không ra. Bạn tốt nói với cô:
“Sau này chắc tớ không sinh con đâu, sợ quá.”
“Sợ cái gì?”
“Đau đó, rạn da bụng nè, nhức xương, còn có trầm cảm sau sinh, nhiều thứ lắm.”
Nghe thì có vẻ khá nghiêm trọng, nhưng Hà Nhiên thấy sớm muộn gì bản thân cô cũng phải trải qua chuyện đó.
Nam Cung Lân mỗi ngày đều nhìn bụng cô nói chuyện, anh chăm sóc cô từ lúc hẹn hò đến khi đón cô về nhà, chưa bao giờ lớn tiếng với cô, luôn chu đáo và tỉ mỉ chăm lo cho cô.
Làm mẹ là thiên chức của phụ nữ, hơn nữa gặp được một người trân trọng bản thân thì việc sinh đẻ không hề đáng sợ chút nào cả. Bọn họ đều đã trưởng thành, có dư khả năng chăm lo con nhỏ thì ngại gì không sinh chứ?
Hà Nhiên không nói lời này với Thất Thất, bởi lẽ mỗi người có một quan điểm và cái nhìn riêng, đối với Thất Thất thì việc sinh con đáng sợ, đối với cô thì bình thường.
Những ngày mang bầu tuy rằng nặng bụng, đau lưng, nhưng thời gian qua nhanh, Hà Nhiên chớp mắt đã thấy mình ở trên giường chuẩn bị sinh, chớp mắt, con cô đã chào đời. Thật ra đó chỉ là cảm giác của cô sau khi đã sinh xong mà thôi, còn quá trình sinh nở thì như đi một vòng quanh quỷ môn quan về!
Nam Cung Lân nhìn chăm chú vào “vòi voi” bé tí xíu và nhăn nhúm của con trai, trong lòng bất mãn, rồi lại thấy vui vẻ. Gái hay trai gì cũng đều là kết tinh tình yêu của anh và Hà Nhiên, anh phải yêu thương hai mẹ con cô hết mực như đã hứa mới đúng.
Hà Nhiên mệt lả nằm trên giường bận để y tá chăm sóc, nhớ tới tất cả.
Từ khi gặp Nam Cung Lân, cuộc đời của cô quả thật phẳng lặng tươi đẹp. Cô muốn ở bên cạnh người đàn ông này, nắm tay anh đến khi rời xa nhân thế.
Nam Cung Lân có thể cam tâm tình nguyện vì một người mà sống giản đơn, buông bỏ thân phận cao quý.
Hà Nhiên cũng có thể cam tâm tình nguyện vì một người mà tiến vào thế giới đầy hiểm nguy của anh…
Yêu, vốn là cam tâm tình nguyện...