Anh nói nấu chè mà lại dùng bình giữ nhiệt để chứa sao? Mang theo sự thắc mắc, Hà Nhiên nghiêng chiếc bình trong tay và nhìn thử thì thấy nước bên trong màu nâu đỏ, bốc lên chút hơi ấm, còn có thứ gì khác nữa.
Kiểm tra kỹ hơn, cô phát hiện đó là táo tàu và hạt kỷ tử. Thứ này không phải chuyên dùng cho những cô gái đến kỳ à?
Phút chốc, hai gò má của Hà Nhiên bị hơi ấm bốc lên từ bình nước đường kia làm cho nóng bừng. Cô không rõ tại sao anh biết cô đau bụng, vừa tò mò vừa lo lắng, cảm giác như cô bị theo dõi vậy!
Hà Nhiên nhíu mày cầm điện thoại lên, gọi qua cho Nam Cung Lân. Cô cần phải làm rõ vài việc.
“Có chuyện gì sao?” Giọng của anh nhẹ nhàng vang lên bên kia đầu dây, âm giọng từ tính, cách nhả chữ cũng rất thu hút.
“Cảm ơn anh vì bình nước đường kia.” Hà Nhiên hơi căng thẳng, vừa rồi bấm gọi cũng không nghĩ nhiều, khi nghe thấy anh hỏi thì chữ trong đầu bay đi đâu hết.
Cô nghe thấy tiếng cười rất nhỏ của Nam Cung Lân, sau đó anh nói:
“Không cần phải cảm ơn nhiều lần thế đâu.”
Hà Nhiên thật ra muốn hỏi có phải anh biết cô đến tháng không, có phải đang theo dõi cô không, nhưng rồi phát hiện mình có gì mà phải khiến người ta đặt nhiều tâm tư như thế? Nam Cung Lân dường như không phải loại người biếи ŧɦái!
Sự im lặng của cô khiến Nam Cung Lân hiểu ra chuyện gì, anh đơn giản giải thích:
“Sáng nay lúc cô rời khỏi nhà không mang áo khoác.”
Hà Nhiên sực nhớ trước khi đi học cô có gặp qua Nam Cung Lân ở dưới tầng trệt, khi đó còn chào hỏi anh, không ngờ tới anh còn nhớ rõ cô mặc quần áo gì. Mặc dù anh chỉ nói nửa câu, nhưng cô biết rằng việc mình gặp anh vào buổi chiều cùng với phần eo quấn áo khoác và khuôn mặt đau đớn đã nói lên rất nhiều thứ.
Cô không tin nổi mà hỏi:
“Trí nhớ của anh tốt đến mức nào thế?”
“Vừa đủ dùng thôi.”
Chủ yếu là bởi vì anh quan tâm Hà Nhiên nên những chi tiết nhỏ ấy mới trở nên đặc biệt trong mắt anh, dù rằng bình thường anh cũng luôn nhạy bén.
Hà Nhiên ừm ừm rồi lát sau mới thành thật nói:
“Bác sĩ Lân này, dù rằng tôi nói lời này có hơi tự luyến, nhưng mà hình như anh để ý đến tôi hơi nhiều. Người ngay không làm việc mờ ám đâu!”
“Tôi làm việc mờ ám?” Nam Cung Lân buồn cười với suy nghĩ của cô. Anh thừa nhận bản thân cho người theo sau âm thầm quan sát cô và báo lại cho anh có chút đáng sợ, nhưng vì bảo đảm an toàn cho cô mà thôi. Sợ cô phản cảm, anh mới kiên nhẫn tiếp cận.
Nam Cung Lân nhớ tới những biểu cảm ngốc nghếch của Hà Nhiên, khi nói ra lời này, cô chắc chắn đang xị mặt.
Hà Nhiên không chờ anh đáp đã nói thêm:
“Nếu không phải thì cho tôi xin lỗi, có lẽ tôi nhạy cảm quá, nhưng mà anh cứ tốt với tôi như thế sẽ khiến tôi hiểu lầm.”
Cô đang sợ bản thân tự suy nghĩ quá nhiều rồi ảo tưởng vị trí của bản thân trong lòng anh, cho nên mới nói ra lời này, hy vọng mai sau anh đừng quan tâm cô nhiều như vậy nữa. Hiện tại nội tâm cô khá phức tạp, nửa muốn anh dừng việc đối tốt với cô lại, nửa muốn chìm trong sự tinh tế, lịch thiệp của anh.
Hà Nhiên đoán Nam Cung Lân có vẻ thích cô, nhưng cô sợ người ta muốn chơi đùa với mình nên phải rào trước cản sau như vậy,
Phải qua một lát, Nam Cung Lân mới hỏi:
“Tôi biểu hiện không đủ rõ ràng hửm?”
“B-Biểu hiện gì?”
Nam Cung Lân ngồi trên giường, nhìn công thức nấu ăn và kẹp điện thoại vào tai rồi nói:
“Sao phải hiểu lầm? Tôi đối xử tốt với em là vì thích em mà. Em nghĩ có người nào dư thời gian đưa đưa đón đón em mỗi ngày như vậy không?”
“Hả? Anh nói gì vậy?”
Hà Nhiên hơi sốc khi anh bộc trực như vậy, cô lúng túng nói:
“Xin lỗi, tín hiệu không tốt, tôi không nghe gì hết!”
Dứt lời, cô lập tức ấn liên tục vào màn hình và tắt điện thoại đi.
Hà Nhiên dùng hai tay ôm mặt, ngơ ngác nhìn vào khoảng không trước mắt mà lẩm bẩm:
“Thích mình? Thích mình ư? Tại sao?”
Cô còn chưa tin được vừa rồi mình được gián tiếp tỏ tình!
Nam Cung Lân là một chàng trai tốt, mấy cô gái ở trạm đều nhận xét như thế, ngay cả nhân viên bên trong phòng khám thú y cũng luôn miệng khen anh hiền lành, tốt bụng, lịch thiệp. So với bạn trai cũ Lăng Bách vẻ ngoài điển trai mà bên trong mục ruỗng, anh tốt hơn gấp trăm lần. Bởi vậy, Hà Nhiên mới thấy khó hiểu khi anh thích một cô gái nhan sắc tầm trung, không có gì đặc biệt như cô.
Đang lúc cô hoang mang và nghĩ ngợi lung tung, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc.
Khi Hà Nhiên len lén mở ra một khe hở, khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Lân treo lên nụ cười cong cong, anh nói:
“Tín hiệu không tốt lắm nhỉ? Vậy tôi nói ở đây cho rõ.”
Tim cô đột nhiên đập điên cuồng lên.
“Hà Nhiên, tôi muốn theo đuổi em.”