Hà Nhiên đang bị sốc khá nghiêm trọng và càng nhiều hơn là buồn bực. Người này giấu cô bao nhiêu chuyện chứ? Nhớ lúc được đăng ký tham gia chuyến đi cô vui vẻ chạy về khoe cho anh biết, khi đó anh còn vờ chúc mừng nữa!
Càng nghĩ, Hà Nhiên càng không chấp nhận được.
Phải mất vài tiếng để về đến chung cư Hoa Lạc, trong quá trình này, Nam Cung Lân nhiều lần muốn mở lời nhưng không được. Khi anh lấy hết dũng khí nói chuyện thì phát hiện cô đã tựa đầu vào bên xe giả vờ ngủ. Anh biết cô đang tỉnh nhưng có thể làm gì đây? Đánh thức cô và cãi nhau sao?
Nam Cung Lân cứ như một chú cún con chạy theo sau đuôi Hà Nhiên, mãi đến khi cô tiến vào trong phòng, thấy anh cũng định vào cùng, cô dừng lại, nghiêng đầu quan sát anh.
Cô hỏi:
“Anh đi đâu? Đây là nhà của tôi, mời anh lùi lại hoặc tôi sẽ gọi bảo vệ!”
Nghĩ tới bảo vệ, cô nổi điên:
“À phải, người bảo vệ kia cũng là tay chân của anh chứ gì? Hả? Vị thiếu gia này không biết là con cái nhà ai nhỉ?”
Mỗi một câu nói của cô đều khiến Nam Cung Lân muốn khóc, anh thật sự rất khổ tâm. Còn chưa kịp định hình lại, anh đã bị cô đẩy mạnh một cái lảo đảo về sau, cửa phòng “ầm” một tiếng đóng lại.
Dường như còn chưa hết giận, Hà Nhiên bất ngờ mở cửa ra, thấy anh còn đứng đó thì nói:
“Tôi cho anh biết, tôi đang rất điên, anh đừng chọc tôi, hiểu không?”
“Anh có thể giải thích!”
“Không nghe!”
Hà Nhiên không có tâm trạng đó, cô rất buồn bực, giống như từ trước tới giờ cô căn bản chẳng hiểu Nam Cung Lân. Người ta nói cô đỉa đeo chân hạc, đúng, cô thật sự trèo cao quá rồi, sao có thể xứng với một người hoàn hảo như anh chứ?
Nam Cung Lân càng tốt càng tuyệt vời, Hà Nhiên càng thấy bản thân thấp kém.
Cô một lần nữa đóng mạnh cửa rồi chạy như điên về phòng và gào lên đầy tức giận:
“Aaaaa!”
Hà Nhiên tung một cước vào đầu của con gấu bông, sau đó đấm đá như một võ sĩ thực thụ:
“Nam Cung Lân! Anh đi chết đi!”
Tiếng thét của cô mơ hồ truyền ra ngoài, Nam Cung Lân rùng mình, sợ hãi không biết phải làm sao.
Vệ sĩ trốn một góc cũng đang lo lắng vì họ, một tên thò đầu ra khỏi vách tường và hỏi:
“Thiếu gia, có cần chúng tôi làm gì đó không?”
Nam Cung Lân mặt đen thui, nói:
“Đi đi! Đừng chọc tôi!”
Việc Hà Nhiên giận anh khiến anh cũng giận cá chém thớt, vừa nhìn mấy tên vệ sĩ đã không vừa mắt. Anh trở về phòng, trèo lên giường rồi áp tai sát vào vách tường để nghe xem cô đang mắng cái gì.
“Đồ tồi, đồ khốn, mặt dày, vô sỉ, lừa gạt, dối trá…”
Cô mắng không nặng lời lắm, nhưng dựa vào quãng giọng này thì hình như đang phát điên vì chuyện anh giấu cô. Vốn định một lúc nào đó thích hợp sẽ từ từ khai ra, nào ngờ vị giáo sư kia đột ngột lật bài làm anh ngã nhào mà không kịp phòng bị.
Chuyện lần này chính anh cũng thấy có lỗi. Cho người theo dõi, tìm hiểu kỹ càng về con gái nhà người ta như vậy, sau đó còn dùng tiền tạo cơ hội tiếp cận, đây là hành động của đám biếи ŧɦái mà?
Nam Cung Lân vuốt mặt, cảm giác đầu có hơi đau nhức. Xong đời anh rồi, hôm nay chắc chắn không thể ngủ được.
Trong một đêm, Hà Nhiên nằm trên giường bắt đầu nhớ lại tất cả, cô có cảm giác Lý Thân nói quá đúng. Tại sao trùng hợp đến mức cô ở đâu Nam Cung Lân ở đó chứ? Phòng khám thú y kia còn là của nhà anh! Anh có tiền mà còn thuê cái phòng tồi tàn bên cạnh chỗ cô, há chẳng phải tính toán kỹ càng hết rồi?
Hà Nhiên thật sự yêu Nam Cung Lân vì con người anh, nhưng đồng thời sợ hãi và hoang mang vì chẳng biết gì về anh hết. Cũng không rõ do cô quá vô tâm vô tình hay bởi vì anh giấu rất giỏi.
Con gấu bông dưới chân Hà Nhiên bị quật một trận tơi bời, nằm úp sấp dưới sàn nhà. Vốn dĩ người nên ăn đấm là Nam Cung Lân mới đúng, nhưng cô đâu có dũng khí đối mặt với anh vào thời điểm này.
Hà Nhiên gọi điện thoại cho Thất Thất, bù lu bù loa nói ra uất ức, chỉ nghe thấy Thất Thất cảm thán:
“Nhưng mà công nhận anh ta kiên nhẫn thật đó, tớ cảm phục.”
“Cảm phục gì hả?”
“Cậu nói xem có người đàn ông nào theo đuổi một cô gái mà hy sinh nhiều như thế không? Ít nhất anh ta thật lòng và luôn yêu thương cậu, không lừa dối tình cảm, chỉ giấu gia thế của bản thân.”
Mặc dù Thất Thất có lý riêng, nhưng Hà Nhiên khó mà chấp nhận việc anh cố tình lừa cô vào bẫy. Những rung động từ lần gặp mặt đầu tiên đến khi cả hai hẹn hò đều nằm trong tính toán của anh, ai chịu cho thấu?
Cô kiên định nói:
“Vậy cũng không thể lừa dối tớ.”
“Thật ra… Cậu đang tự ti phải không?”
Thất Thất vẫn có hiểu biết nhất định về tính cách của Hà Nhiên, một câu đã bắn trúng điểm yếu trong lòng cô.
Trong phòng tối tăm lạnh lẽo, Hà Nhiên còn không thèm bật đèn trần, chỉ bật một cái đèn ngủ, nằm trong bóng tối, im lặng thừa nhận.