Cô không biết phải để anh đi đâu bây giờ. Tuy nói gia đình cô tương đối dễ chịu nhưng thật ra chỉ có mẹ cô là thoải mái nhất thôi, một khi bị ba phát hiện là để con trai ở lại phòng mình thì coi như xong đời!
Bàn tay mềm mại của Hà Nhiên đè chặt môi Nam Cung Lân, vẻ mặt hoảng hốt tìm kiếm chỗ để giấu người. Cô gấp gáp nói:
“Anh mau trốn đi! Ba của em tới rồi! Ông ấy mà biết em cùng anh như vậy như vậy… thì sẽ cạo trọc đầu anh mất!”
Đáy mắt Nam Cung Lân hiện ra một tia giật mình, tuy rằng anh là người có trách nhiệm, cũng rất tự tin với bản thân nhưng trước mắt ba vợ, anh không khác gì thằng oắt cả. Mà người ta nói cái răng cái tóc là gốc con người, nếu anh bị cạo đầu chẳng phải sẽ rất xấu sao? Đến lúc đó chỉ sợ Hà Nhiên cũng nói không quen biết anh. Càng quan trọng hơn, thằng nhóc Nam Cung Cảnh sẽ cười ba ngày ba đêm chưa dứt.
Hai người bắt đầu luống cuống tìm chỗ trốn, Hà Nhiên nhìn về phía tủ quần áo, thẳng tay đẩy Nam Cung Lân tới gần rồi hai mắt long lanh nhìn anh:
“Anh trốn ở đây đi, em chưa gọi thì anh đừng đi ra, nhé?”
“Khoan đã…”
“Đừng nói nhiều nữa, nhanh lên!”
Nam Cung Lân khổ sở chen vào tủ quần áo rồi Hà Nhiên mới phát hiện anh quá cao lớn, tủ quần áo của cô thì lại chất gần đầy, căn bản khó giấu được một người đàn ông trưởng thành.
Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền tới tiếng gọi của ông Hà và tiếng chuông cửa.
Hà Nhiên luýnh quýnh kéo Nam Cung Lân tới chỗ giường, sau đó ánh mắt quyết liệt nói:
“Anh hy sinh chút nha!”
Nam Cung Lân đen mặt, thấy cô như sắp khóc đầy vẻ cầu xin thì cắn răng nằm xuống sàn, sau đó cả người nhanh nhẹn lăn một vòng, thành công chui xuống dưới gầm giường. Vì bình thường mấy chú mèo của Hà Nhiên hay quậy phá và trốn dưới gầm giường nên bên trong đã được cô dọn dẹp sạch sẽ, không đến nỗi làm anh bị bẩn. Nhưng mà Nam Cung Lân chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như vậy, trốn chui trốn nhủi dưới gầm giường của người khác! Anh muốn công khai nói cho ba vợ biết mình là bạn trai của cô!
Sau khi đã giấu Nam Cung Lân đi, Hà Nhiên vội vàng xông tới chỗ bồn rửa vớt vội chén bát rồi úp hết lên kệ. Nếu ba của cô vào mà nhìn thấy sẽ biết cô vừa ăn cơm với người khác mất.
Đến lúc này, chuông điện thoại của Hà Nhiên reo lên, cô lau bàn tay đang ướt nước vào khăn treo bên cạnh bồn, bắt máy rồi hỏi:
“Ba tìm con ạ?”
“Ừ, ba nhớ hôm rồi con gửi lịch học cho ba, hôm nay con ở nhà đúng không?”
Ba của Hà Nhiên vì muốn tạo bất ngờ nên không báo trước mà đến tìm cô, một phần cũng để kiểm tra xem cô sống có đàng hoàng không. Ông mới nói một câu thì nghe thấy tiếng mở cửa, Hà Nhiên cười tươi như hoa xuất hiện.
“Vừa nãy con đang rửa chén, nước xả mạnh quá nên không nghe thấy tiếng ba gọi.”
“Chuông cửa của con hư rồi à?” Ông Hà nhíu mày đầy nghi hoặc.
“T-Thỉnh thoảng sẽ hư ạ.”
Hà Nhiên nói dối không chớp mắt, trong lòng lại vô cùng chột dạ.
Ông Hà xách trên tay một lượng lớn túi này túi nọ, nói:
“Mẹ con làm cơm rồi bảo ba mang lên cho, có dưa muối và chè nữa, con để trong tủ lạnh mà ăn.”
Hà Nhiên ôm mấy cái túi kia lên nhìn xem rồi nói:
“Cảm ơn mẹ giúp con, yêu mẹ nhất!”
“Còn ba thì sao?” Ông Hà tị nạnh.
Trong nhà có mỗi một đứa con gái nên ông bà Hà rất cưng chiều cô, tất nhiên không phải loại chiều hư, muốn gì cũng cho, mà là yêu thương săn sóc cô cẩn thận.
“Con cũng yêu ba mà!”
Hà Nhiên cười cong đuôi mắt, cô mang mấy thứ đồ mẹ gửi đặt sang một bên rồi cố gắng đuổi theo bước chân của ba mình, khi thấy ông định đi về phía phòng ngủ, cô sợ hết hồn kêu lên:
“Ba, con lớn rồi mà! Ba vào phòng con phải hỏi ý con trước chứ?”
Giọng cô đủ to để Nam Cung Lân đang trốn dưới gầm giường nghe được, anh đưa mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy chân của hai người, một nam một nữ. Ông Hà và con gái đã đi tới phòng ngủ, ông nhìn một vòng, thấy mọi thứ ngăn nắp gọn gàng thì rất hài lòng gật đầu:
“Ba phải đảm bảo con gái mình không sa đọa, con ăn chơi một chút thì được, nhưng không thể quá tùy hứng, nhớ bảo vệ, chăm sóc bản thân.”
“Vâng vâng.” Hà Nhiên toát cả mồ hôi lạnh.”
Ông Hà cũng không quá kỹ tính, định xoay người rời đi thì đột nhiên nhìn thấy một cái quần dài của đàn ông lộ ra dưới góc tủ quần áo. Ông căng mắt ra quan sát, chân bước nhanh về phía đó, một phát túm được ống quần màu đen lộ ra ngoài và hỏi:
“Đồ của ai đây?”
Hà Nhiên cứng đờ người, đột nhiên nhớ tới sáng nay Nam Cung Lân còn chưa có mặc quần dài vào mà chỉ mặc một cái quần lửng và áo sơ mi đi đi lại lại trong phòng cô! Ban nãy vội vàng tìm cách giấu anh nên làm nó rơi ra lúc nào không biết. Giải thích thế nào bây giờ? Cô lắp bắp nói:
“Đây, đây là…”
Cô không dám đối mặt với ba của mình, cảm giác sợ hãi khiến lòng bàn chân cô như dính chặt vào dưới sàn nhà, nhấc lên không nổi. Cô cúi đầu xấu hổ, sau đó nói:
“Đây là quần dài của anh hàng xóm, vì bị rách đáy nên anh ấy nhờ con may hộ!”
“Nhiên, con học được cách nói dối ba từ khi nào vậy?”
Ông Hà không cho rằng con gái đang thành thật, cứ nhìn cái quần này xem, rõ ràng là hàng xịn và đồ mới, làm sao sẽ rách đáy? Bung chỉ à? Cho dù có hỏng hóc gì thì bên ngoài có rất nhiều tiệm sửa quần áo!
Chính Hà Nhiên cũng thấy lý do của mình quá sứt sẹo, cô khóc không ra nước mắt, hai tay níu chặt lấy góc váy.