Vệ sĩ buồn cười nói:
“Thiếu gia, vợ của ông ta muốn kiện cậu.”
“Ông ta có vợ rồi?” Nam Cung Lân nhếch mày.
“Vâng.”
Hóa ra là một gã đàn ông tệ bạc, có gia đình còn muốn ve vãn con gái nhà lành. Không biết tin này còn tốt, biết rồi thì anh càng không thể cho qua. Anh ngước mắt lên nhìn đồng hồ treo tường, canh thời gian và nói nhanh:
“Nói cho người phụ nữ kia biết lý do ông ta bị đánh, hỏi cô ta có cần thuê luật sư không, chúng ta sẽ giới thiệu cho vài người giỏi. Nếu có luật sư dám nhận vụ kiện này thì tôi sẽ hầu tòa.”
Dừng một chút, Nam Cung Lân nói thêm:
“Đừng quên gửi thông tin của ông ta cho tôi. À phải, ngày mai tôi đi xem phim nên chú bảo Lâm Tinh đến thay chú đi, để chú nghỉ vài hôm.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn thiếu gia, chúc cậu hẹn hò vui vẻ!”
Mấy ông chú già này thật sự rất giỏi nịnh nọt, nói lời nào cũng ngọt lịm, gãi đúng chỗ ngứa của người khác. Nam Cung Lân cong khóe môi, nghĩ đến ngày mai thôi mà tâm trạng lập tức bay thẳng lên mây. Chỉ bởi vì Hà Nhiên chủ động hẹn anh đi xem phim!
Đêm đó hai người đều ngủ khá muộn, Hà Nhiên vì bận tâm chuyện ở chỗ làm thêm nên trằn trọc mãi mới chợp mắt nổi, sáng ra dưới mắt hiện rõ quầng thâm.
Cô trang điểm nhè nhẹ rồi ra ngoài, buổi sáng có tiết học, tan học thì phải đi đăng ký tham gia chuyến du lịch đi Pháp. Tuy rằng cô chưa kiếm đủ tiền nhưng có thể mượn bạn, sau khi trở về trả lại cho người ta cũng không muộn.
Hà Nhiên đến văn phòng khoa nói chuyện cùng giáo sư phụ trách, lúc ấy mới biết được họ đã phát thông báo mới đến cho các sinh viên, chuyến đi có thay đổi nhỏ. Cô hơi giật mình kiểm tra điện thoại, quả thật có tin tới, nhưng vì mấy hôm nay bận bịu nên cô chưa kịp xem.
“Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là không đi Pháp nữa mà đến thành phố khác thôi, hơn nữa tiền của chuyến đi được một nhà đầu tư ẩn danh chi trả hết.”
“Mọi người đều tham gia sao ạ?” Hà Nhiên hỏi lại.
“Không hẳn, chỉ một số bạn thôi, vẫn còn một vị trí, em muốn đi không để cô nhập thông tin luôn?”
Nghe thấy chỉ còn vị trí cuối cùng, Hà Nhiên gấp gáp:
“Có, cô đăng ký giúp em với ạ! Cảm ơn cô nhiều!”
Sau đó, Hà Nhiên đưa mã sinh viên cho giáo sư của mình rồi phơi phới trở về. Chuyện vui như thế cô đương nhiên sẽ chia sẻ với bạn bè của mình, và cả… Nam Cung Lân.
Anh đáp:
“Chúc mừng em, đi chơi vui vẻ.”
Sau khi trở về, Hà Nhiên lập tức ôm con gấu bông mà Nam Cung Lân tặng nhảy nhót cả buổi, khiến cho ai đó ở bên cạnh nhà đều cảm giác được sự chấn động truyền tới.
Nam Cung Lân sờ sờ đầu mũi của mình, vẻ mặt đầy ý cười mà lắc nhẹ đầu. Nếu cô thích du lịch như thế, sau này anh nhất định sẽ đưa cô đi thật nhiều nơi để thưởng ngoạn mọi cảnh đẹp trên thế giới.
Điện thoại trên bàn rung lên, Nam Cung Lân nhìn xem thì thấy là một số lạ. Người có thể gọi cho anh thật ra không nhiều lắm, mà gần đây chỉ có… quản lý của tiệm thịt nướng kia?
“Xin chào?” Anh khẽ đáp.
Vừa nghe giọng anh thì đối phương đã tự giới thiệu và nói rõ lý do tại sao gọi đến. Đúng như anh đoán, họ tìm anh để nhận cái tiền “bồi thường” và chịu trách nhiệm mà đêm qua anh nói. Có vẻ Trần Dự đã đưa danh thiếp của anh cho quản lý.
Nam Cung Lân nghe một lát thì chỉ hỏi:
“Bao nhiêu?”
Người bên kia không nghĩ anh sẽ đồng ý đơn giản thế, ấp a ấp úng một lát mới nói ra con số thống kê được. Nam Cung Lân nói:
“Gửi số tài khoản qua cho tôi.”
“A, được rồi!” Quản lý lộ ra vẻ mặt kỳ quái, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc, miệng thì lẩm bẩm: “Sao nghe nhẹ nhàng thế nhỉ? Mình còn nghĩ phải đưa danh sách thống kê thiệt hại hay làm căng gì đó chứ?”
Khoảng năm phút sau khi gửi số tài khoản qua cho Nam Cung Lân, vị quản lý kia đã nhận được số tiền vừa yêu cầu, hơn nữa còn dư ra một khoản, kế tiếp là một tin nhắn.
“Số tiền còn lại xem như phí tổn thất tinh thần cho hai nhân viên trong vụ việc.”
Quản lý nhìn mà hâm mộ muốn chết, còn nghĩ sao lúc đó mình không ra đấm cho gã đàn ông kia một cái, có khi đã được nhận một phần phí này. Vốn anh ta cũng không thích lão Dương kênh kiệu hay ghé qua chỗ họ!
Nam Cung Lân dẹp điện thoại sang một bên, sau đó mở tủ đồ ra nhìn thử một lượt. Chuyện quan trọng nhất là đi xem phim với bạn gái, anh nên mặc gì nhỉ?
Trong tủ quần áo của Nam Cung Lân chỉ toàn là những gam màu xanh nhạt, màu be, đen, trắng, xám, không có gì nổi bật cả. Anh… vẫn mặc như thường ngày đi vậy.
Một chiếc quần jean dài ống rộng, áo thun cơ bản, giày thể thao màu trắng giống như đúc cái đôi mà đêm trước bị dính máu. Tuy vậy, nếu chú ý thì sẽ thấy đáy giày còn chưa dính bẩn, là một đôi hoàn toàn mới.
Còn chưa đến tối, Nam Cung Lân đã bận rộn ở trước gương nhìn chính mình. Anh thật ra cũng sẽ hồi hộp, buổi hẹn đầu tiên tất nhiên cần để lại ấn tượng tốt cho bạn gái.
Tầm khoảng bảy giờ tối, Hà Nhiên trang điểm xong xuôi, mặc váy liền màu xanh nhạt, cổ áo hình chữ V nhưng khoét không sâu lắm, chỉ lộ chút xương quai xanh tinh tế. Cô chọn một đôi cao gót khoảng ba phân, màu trắng đơn giản mang vào rồi bước ra ngoài. Bước chân không được tự nhiên lắm vì bình thường cô ít mang nó, chỉ là Thất Thất nói đi hẹn hò thì mang giày cao gót cho nữ tính.
Cửa phòng bên cạnh cũng mở ra khi cô khép cửa lại, Nam Cung Lân trong chiếc áo thun màu xanh nước biển nhạt bật cười với cô:
“Trùng hợp nhỉ?”
Bọn họ không hề hẹn trước nhưng quần áo thì lại giống như là đồ đôi, Hà Nhiên cũng không ngờ tới, cô cảm giác hơi vi diệu:
“Em còn không tin được.”
“Điều này chứng tỏ ông trời cũng muốn chúng ta là một cặp.” Nam Cung Lân đưa tay về phía cô.
Hà Nhiên loay hoay nhìn lòng bàn tay của anh một lúc, sau đó mới ngượng ngùng vươn tay ra đặt lên đó. Anh nắm chặt lấy tay cô, nhiệt độ cơ thể truyền tới khiến gò má cô đỏ bừng. Cảm giác ngượng ngùng khó chịu này là sao chứ? Khi cô nắm tay Lăng Bách cũng không thấy xấu hổ như vậy.
Vì không dám nhìn vào mắt Nam Cung Lân, Hà Nhiên cúi đầu xuống, mái tóc dài mượt mà trượt xuống phần vai gầy, trông vừa dịu dàng thanh lịch vừa mềm mại đáng yêu.
Nam Cung Lân cảm giác toàn bộ kiên nhẫn của mình vào giờ phút này sắp bay hết, anh đã nhịn lâu lắm rồi, con thú trong người anh đang kêu gào muốn phá lồng xông ra.