Nam Cung Lân hỏi:
“Em rất bất ngờ?”
“A-Anh, có, có… lại…“ Hà Nhiên ngượng mà nói năng lộn xộn. “Có ai lại nói thẳng như anh chứ? Sao lại là tôi?”
Anh thản nhiên đáp:
“Thích một người không cần lý do.”
Hà Nhiên mất bình tĩnh, lắc lắc đầu nói với anh:
“Xin lỗi, tôi chưa chuẩn bị tâm lý!”
“Thời gian còn dài, em cứ từ từ mà chuẩn bị. Tôi chỉ muốn nói điện thoại em tín hiệu tệ như vậy, sau này có chuyện gì cần thì gọi tôi qua phòng em là được rồi.”
Nói mà không biết ngượng! Hà Nhiên lần đầu tiên thấy được một Nam Cung Lân mặt dày mày dạn như thế. Cô cũng tự trách bản thân lấy lý do ngu ngốc, hai người ở cạnh phòng nhau kia mà, tín hiệu tốt hay không có quan trọng đâu?
Thấy khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng bừng, anh đưa nắm tay lên che miệng và ho khẽ một tiếng để nhịn xuống cảm giác buồn cười:
“Nếu không còn gì thì em nghỉ ngơi đi.”
Anh để lại một câu chúc ngủ ngon rồi trở về phòng của mình.
Hà Nhiên thấy đầu óc bản thân đình trệ không hoạt động nổi, cô lững thững quay về giường nằm, nhìn trần nhà trong sự thẫn thờ. Được một lát, cô bò dậy uống một ngụm nước mà người kia đưa, cảm giác ngòn ngọt ấm áp chảy qua cổ họng, lan thẳng vào trong tim cô.
Cô hình như cũng thích người ta lắm, còn chưa bắt đầu tán tỉnh thì cô đã bị vẻ ngoài và phong thái của anh thu hút rồi!
Đêm đó, Hà Nhiên nằm trên giường ngủ được một giấc vô cùng an ổn, cơn đau bụng nhờ vào thuốc, nước ấm và túi sưởi mà tốt lên rất nhiều.
Sáng sớm, ánh nắng bên ngoài len lỏi vào trong phòng, tiếng kêu meo meo đầy đáng thương của Gạo Nếp và Xôi Đậu đánh thức Hà Nhiên.
Mấy bé mèo của cô đói rồi? Hà Nhiên lập tức bật dậy mà không cần đến đồng hồ báo thức.
Ngày đầu tiên đến tháng vẫn luôn đau nhất, sau đó ngày thứ hai dâu rụng ít đi thì đỡ hơn nhiều. Sau khi cô đánh răng rửa mặt, tắm sơ qua xong thì điện thoại truyền tới tin nhắn.
Nam Cung Lân gửi cho cô xem bữa sáng anh làm kèm theo câu hỏi:
“Muốn ăn sáng cùng nhau không?”
Hai mắt Hà Nhiên chớp chớp, hình như sau vụ việc đêm qua, Nam Cung Lân thể hiện càng thêm rõ ràng. Cô chần chờ một chút rồi gửi lại mặt cười kèm theo một chữ:
“Có.”
Nam Cung Lân dọn đồ ăn sáng tự tay làm ra bàn, hài lòng chụp một bức ảnh gửi cho cô. Mấy ngày này vì anh luôn ở bên ngoài mà bị mẹ nhắc nhở, sau hôm nay phải về nhà một thời gian, cho nên cần tranh thủ đẩy nhanh độ hảo cảm với Hà Nhiên.
Hai người gặp nhau nhưng chỉ có mình Hà Nhiên ngại ngùng là vì chuyện tối qua.
Bữa sáng đơn giản, là cơm rang hải sản đặt trên một chiếc đĩa trũng. Màu sắc của rau củ hòa trộn cùng những hạt cơm trắng và sắc đỏ của tôm chín vô cùng bắt mắt, phía trên còn có rau thơm và mấy lát dưa trang trí.
Phòng của anh có một bàn ăn cao, không phải loại bàn trệt như của Hà Nhiên nhưng bàn cũng tương đối nhỏ, chỉ dành cho hai người.
Hà Nhiên cầm muỗng ăn thử một miếng cơm liền ngạc nhiên, ngon hơn cô nghĩ nhiều lắm. Cô ngẩng đầu lên hỏi:
“Anh vẫn luôn nấu ăn như vậy sao?”
“Thỉnh thoảng, tôi học trên mạng và từ mẹ tôi.”
Hà Nhiên nghe anh nói thế thì cảm thán:
“Tôi cũng muốn học quá, nhưng không đủ thời gian chăm bản thân nữa là…”
Câu nói của cô chỉ đơn giản là muốn than thở chút xíu, nào ngờ Nam Cung Lân lại đáp:
“Tôi học thay em là được.”
Hà Nhiên suýt thì sặc cơm.
Người này mỗi lần mở miệng đều nói chuyện khiến cô đỡ không kịp, anh rốt cuộc học ở đâu mấy câu thả thính đáng ghét thế chứ? Hại cô khó mà bình tĩnh được mỗi khi nhìn mặt anh.
Sau khi ăn vội cho xong, cô chủ động dọn dẹp và định mang chén bát đi rửa, nhưng Nam Cung Lân lại nói:
“Mấy ngày này không nên hoạt động mạnh.”
Cô biết anh nhắc chuyện mình đến tháng, cười đáp:
“Không đến mức đó đâu, chuyện nhỏ mà.”
Nam Cung Lân cầm lấy cái đĩa trên tay Hà Nhiên, nói:
“Chuyện nhỏ thì để tôi làm là được, em hôm nay không phải có tiết học lúc một giờ sao? Về chuẩn bị đi.”
“Đến cả lịch học của tôi anh cũng biết?” Hà Nhiên tròn xoe hai mắt.
Khuôn mặt cô lúc này không trang điểm, làn da trắng mịn, môi thì hồng tự nhiên, tuy ngũ quan chỉ ở mức thanh tú nhưng tổng thể hài hòa đáng yêu, lúc ngạc nhiên thì càng dễ thương hơn. Nam Cung Lân nổi tính xấu trêu ghẹo:
“Tôi biết nhiều thứ lắm, em có sợ không?”
Cô rụt cổ đáp:
“Hơi sợ đó.”
Hà Nhiên đi sang bên cạnh dùng khăn giấy ướt lau bàn, lại nghe anh nói:
“Từ mai tôi phải về nhà một chuyến, có việc.”
Trong lòng cô hơi chững lại, như có thứ gì rơi “bộp” một tiếng:
“Anh đi bao lâu?”
“Khoảng một tuần.”
Vậy cô sẽ không được gặp anh cả tuần sao? Hà Nhiên bình thường đã quen với việc anh luôn xuất hiện quanh cô nên lúc này có chút là lạ trong lòng.