• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng kêu gào của Nam Cung Cảnh ngày càng nhỏ, hắn chảy nước mắt, thở hồng hộc đầy tức giận. Nam Cung Lân thấy thế lập tức buông tha cho em trai của mình, sau đó khoái chí rời đi.

Mấy tên vệ sĩ cảm thương nhìn Nam Cung Cảnh đã mềm oặt trên ghế, nhỏ giọng hỏi:

“Tam thiếu gia, cậu có muốn uống gì không?”

Hai mắt Nam Cung Cảnh bấy giờ đỏ ửng, cơn tức trong lòng như dung nham cuộn trào, hắn muốn xông lên đấm cho mấy tên này mỗi người một cái nhưng lực bất tòng tâm, cơ thể không nghe theo sự điều khiển.

Cảm giác nhồn nhột dưới lòng bàn chân dường như còn chưa dứt hẳn, dai dẳng khiến hắn phát sầu. Hắn đau khổ liếc nhìn người bên cạnh, sâu trong mắt là sự ai oán khó nói thành lời. Nếu không phải do mấy tên này đè chặt tay chân hắn thì ban nãy đã có thể vùng ra chạy thoát rồi, hắn thều thào:


“Đúng là nuôi ong tay áo mà!”

Một người vội vã hô lên át cả tiếng của Nam Cung Cảnh:

“Các cậu còn chờ gì nữa? Đưa thiếu gia về phòng đi.”

Hai tên cơ bắp vạm vỡ tiến tới rồi bưng luôn cái ghế mà Nam Cung Cảnh đang ngồi lên, vác hắn trở về phòng, đồng thời vì tránh bị liên lụy nên họ đùn đẩy trách nhiệm:

“Thiếu gia à, cái này cũng không trách bọn tôi được, là nhị thiếu gia muốn trừng phạt cậu. Cho nên mai sau đừng ghi thù bọn tôi đó.”

Đêm tối tĩnh mịch, Nam Cung Cảnh ôm một bụng tức được khiêng về phòng.



Nam Cung Lân thì trả thù xong cảm giác thoải mái hơn hẳn, nhưng vì đã là đêm khuya, anh không tiện trở về chung cư Hoa Lạc. Anh cần phải làm việc!

Ngồi xuống giường, Nam Cung Lân mở điện thoại lên liên lạc cho giáo sư phụ trách của khoa du lịch tại trường đại học mà Hà Nhiên đang theo học. Sau khi giới thiệu sơ qua về mình, anh nói:

“Không biết chuyến du lịch sắp tới của khoa đi Pháp đã có bao nhiêu người đăng ký tham gia vậy?”

“Cậu Nam Cung, không giấu gì cậu, hiện tại chỉ mới có mười người thôi. Tuy rằng nói là đi làm báo cáo, nhưng nếu khóa này ít người đăng ký thì sẽ hủy, sau đó đổi thành du lịch trong nước. Mà chỉ sợ du lịch trong nước các sinh viên cũng lười không đi. Bây giờ lên mạng tìm vài bức ảnh, cẩn thận cắt ghép và góp nhặt thông tin là qua môn rồi.”

Trường của Hà Nhiên không lớn, nằm ngoài top những trường đại học tốt nhất, chỉ thuộc mức trung trung mà thôi. Giáo sư phụ trách thì lại dễ tính, bởi vậy rất nhiều sinh viên sẽ chọn ở nhà thay vì vất vả đi ra ngoài trải nghiệm. Đi cùng bạn bè sẽ vui, chứ đi riêng với đám sinh viên cùng khoa cùng khóa có hơi nhàm chán.

Nam Cung Lân nói:

“Toàn bộ chi phí cho chuyến du lịch này tôi sẽ chi trả, nhưng với điều kiện…”

Giọng anh đều đều vang lên trong căn phòng rộng, ánh đèn bên ngoài Nam Cung gia sáng lấp lánh, từ cửa sổ phòng anh nhìn ra là một mảnh vườn tươi tốt và đài phun nước cỡ nhỏ, còn có hồ bơi nhân tạo cách đó không xa. Ban đêm, hồ bơi tản ra thứ ánh sáng huyền bí và đẹp đẽ dưới những bóng đèn trang trí được tỉ mỉ lắp đặt bên dưới đáy hồ.



Ngày hôm sau, Hà Nhiên đang chăm chỉ làm việc ở tiệm thịt nướng thì một người đàn ông trung niên gọi cô tới hỏi chuyện. Vị khách này đã tới đây vài lần rồi, cô biết ông ta rất thích gạ gẫm nhân viên nữ nên trong lòng sinh ra sợ hãi. Nhưng mà cô làm phục vụ bưng bê, vẫn phải cắn răng bước tới, mỉm cười hỏi:



“Quý khách cần gì ạ?”

“Cháu là sinh viên đúng không?”

“Vâng.” Hà Nhiên không dám nói nhiều, ánh mắt liên tục tia về phía những nhân viên khác để cầu cứu.

Những người quanh đó đã quen với việc có vài vị khách nam trêu ghẹo nhân viên nữ, vì vậy lắc lắc đầu với Hà Nhiên ý bảo không cần quan tâm.

“Không biết trường đại học nào nhỉ?”

“Nếu chú không cần gì khác thì tôi xin phép, bây giờ quán cũng hơi đông khách.”

Hà Nhiên đang muốn đi thì ông ta cầm vội cái đĩa trên bàn rồi chỉ vào đó và nói:


“Lấy cho chú thêm một tí sốt đi.”


“Vâng.”


Ánh mắt của người đàn ông kia khi nhìn về phía Hà Nhiên có phần dâ.m đãng, trắng trợn, dung tục, cô cực kỳ khó chịu. Đồng phục của quán bao gồm mũ, áo và tạp dề màu đen có thêu logo của quán trên ngực áo, cô ăn mặc hết sức kín kẽ, vậy nhưng khoảnh khắc ông ta lia mắt qua lại trước ngực cô, ông ta vẫn khá là vui vẻ đánh giá.


Thể loại người như vậy ở đâu cũng có, nhìn quần áo và đồng hồ mà ông ta đeo, Hà Nhiên đoán ông ta có thể là nhân viên cấp cao của công ty nào đó. Vẻ ngoài có vẻ học thức, nhưng suy nghĩ thì chắc chắn không trong sáng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK