• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đó đã tầm nửa đêm, Nam Cung Lân cẩn thận lau người cho Hà Nhiên xong thì rời khỏi căn nhà gỗ kia ngay.

Giáo sư phụ trách đội vốn định đi tìm Hà Nhiên vì khi điểm danh không thấy cô đâu, nhưng người của Nam Cung Lân đã đến báo lại cho ông.

Trong thôn im ắng, ngoài thôn, bên cạnh bìa rừng vắng lặng chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích, Nam Cung Lân vung nắm đấm vào mặt của gã đàn ông cao to.

Một đấm, hai đấm, ba đấm, anh tức điên tóm lấy cổ của hắn, trong ánh mắt là sát ý mãnh liệt.

Khóe môi của gã kia chảy máu, miệng mũi đều bị đánh lệch, hai mắt trợn trừng lên.

Chất lỏng đỏ tươi bắn lên mặt Nam Cung Lân, anh lãnh đạm vung tay, đánh đến khi gã đàn ông kia đã không còn động đậy nữa.

Hai người vệ sĩ bên cạnh chưa từng nhìn thấy nhị thiếu gia phát điên như vậy bao giờ, sau khi đứng lên, Nam Cung Lân nói:


“Dao.”

Vệ sĩ rút con dao phòng thân trong người ra đưa cho Nam Cung Lân, anh cầm chắc, xoay một vòng rồi dùng lực cắm mạnh xuống. Ánh bạc lạnh lẽo lướt qua, gã đàn ông đang ngất xỉu bị cơn đau dữ dội kéo tỉnh, gã rú lên:

“Aaaaaaaa!”

Giữa hai chân gã chảy ra một dòng máu tươi, con dao cắm phập vào bộ phận quan trọng nhất của gã, trên cán dao là bàn tay nhầy nhụa vệt đỏ của Nam Cung Lân. Anh dùng sức, cắt mạnh một đường khiến gã kia trợn trắng mắt, ngay lập tức mất đi ý thức.

Đũng quần bị chém rách, ở bên cạnh còn rơi ra một thứ gì đó không rõ. Ánh mắt anh băng lãnh quét qua khuôn mặt của người này, dặn dò hai tên vệ sĩ:

“Không được để hắn chết, gọi người tới, hắn muốn hưởng thụ thì nên “phục vụ” hắn tận tình một chút.”

Phía trước không còn dùng được nữa cũng còn phía sau, Nam Cung Lân có thể nhẹ tay với lão Dương, nhưng đến mức bỏ thuốc người trong lòng của anh thì đúng là chán sống.

Nam Cung Lân đứng lên, cả người đều là mùi tanh tưởi. Dưới ánh trăng, đôi mắt anh như phát ra tia sáng lạnh lẽo.

Vệ sĩ đưa khăn tay qua và nói:



“Thiếu gia bớt giận.”

“Tôi đang rất bình tĩnh.”

Anh được huấn luyện để bình tĩnh trong những trường hợp thế này, càng tỉnh táo càng đáng sợ.

Nam Cung Lân vứt lại gã đàn ông sống dở chết dở, tìm chỗ tắm rửa sạch sẽ rồi mới trở về căn nhà nhỏ. Nơi này đã được vệ sĩ canh giữ chặt chẽ, bất kỳ ai cũng không thể làm tổn thương được Hà Nhiên.

Vốn định xử lý cho xong, nhưng vì trời đã gần sáng, Nam Cung Lân không còn thời gian, chỉ có thể tạm gác chuyện của gã đàn ông khốn kiếp kia lại.



Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hà Nhiên cả người đau nhức vươn tay ra, đột nhiên chạm đến cơ thể của ai đó làm cô giật bắn. Cô mở mắt, nhìn thấy Nam Cung Lân sạch sẽ thuần khiết đang nằm bên cạnh, nhắm mắt ngủ say.

Cô cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Có lẽ kiếp trước cô đã từng cứu thế giới nên kiếp này mới may mắn đến vậy.

Gặp được anh là điều tuyệt vời nhất trong đời cô.

Hà Nhiên cảm giác cổ họng hơi khó chịu, cô khó khăn lên tiếng:

“Em có gì đặc biệt mà anh thích vậy?”

“Có chứ.” Nam Cung Lân đột nhiên mở mắt ra nhìn cô. “Anh thích cảm giác bình đạm khi ở bên cạnh em, lý tưởng sống của em, cơ thể em, tất cả mọi thứ.”

Anh sờ tóc cô, thấp giọng an ủi:

“Vì anh yêu em, nên trong mắt anh em rất đặc biệt.”

Nam Cung gia không có khái niệm yêu vì một người nào đó vốn đã đặc biệt, anh chỉ yêu khi người đó trở nên đặc biệt trong mắt mình. Anh giống anh cả trong nhà, luôn muốn tìm một người cho anh cảm giác phù hợp. Và khi anh nhìn thấy Hà Nhiên, anh biết rằng cô chính là người anh cần.

Không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên tỉnh dậy, Hà Nhên xấu hổ nghiêng mặt sang chỗ khác rồi bò dậy. Nhớ tới câu vừa nói, cô lắp bắp:



“Em chỉ hỏi cho vui vậy thôi. Mà, sao anh lại ở đây nhỉ?”

Thấy cô quay đầu nhìn mình, Nam Cung Lân duỗi người, lười biếng nói:

“Anh đến chơi với em.”

Nhưng đây là chuyến dã ngoại của khoa du lịch mà? Hà Nhiên bối rối không hiểu ra sao, còn chưa kịp định hình lại thì bên ngoài đã vang lên âm thanh ồn ào. Hình như mọi người đã dậy rồi, cô còn một chuyến đi lên đỉnh núi nữa và sẽ trở lại chân núi bằng cáp treo. Nghĩ tới đây, cô vội vàng trèo xuống giường, cảm giác giữa hai chân hơi xót khiến cô hít sâu một hơi.

Nam Cung Lân chú ý tới biểu cảm của cô, chột dạ cười.

Hà Nhiên quăng cho anh ánh mắt ai oán, sau đó nói:

“Em không tò mò chuyện anh đến đây nữa, em đi trước đã. Nếu mọi người biết em ở đây với anh thì sẽ hỏng hết.”

Mặc dù trong lòng vô cùng tò mò muốn biết tại sao anh có thể ở chỗ tốt thế này, nhưng tạm gác lại, tập hợp trước tính sau.

Hà Nhiên lén lút rời khỏi căn nhà gỗ kia, trở về lều của mình. May mắn không có ai hỏi cô đã đi đâu nên đỡ ngượng ngùng.

Sau khi mọi người thu dọn và chuẩn bị dùng bữa sáng, bên tai Hà Nhiên vang lên tiếng cười châm chọc:

“Ối chà, đêm qua mãnh liệt thế mà vẫn còn sức đi đường nhỉ?”

“Vừa tới nơi đã gạ gẫm mấy anh trai ở đây, đáng sợ thật. Vẻ ngoài thì thánh khiết, bên trong mục ruỗng!”


Mặc dù không rõ là nói ai, nhưng mọi người đều dỏng tai lắng nghe xem chuyện gì thú vị như vậy. Tinh thần bát quái trong họ rất cao.


Hà Nhiên vừa đến gần họ liền nói vậy, chẳng phải đang nói cô sao? Cô nghĩ tới chuyện mình bị bỏ thuốc, trong lòng tức giận, ánh mắt khó giấu được sự căm hờn.


Thấy cô phản ứng, hai cô gái bên cạnh cứ nghĩ là chuyện tốt đã thành. Mộ Thanh cười nói:


“Xem kìa xem kìa, đêm qua không biết là ai rời khỏi lều đi ra ngoài đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK