• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Cung Lân ra lệnh cho người kéo Nam Cung Cảnh vào nhà, bản thân anh thì ngồi trên ghế vắt chéo chân, vẻ âm trầm hiếm có trên khuôn mặt ấy khiến cho những người tiếp xúc với anh hằng ngày thấy lạ lẫm.

Một người hiếu kỳ không nhịn được mà hỏi:

“Thiếu gia, chuyện không được thuận lợi sao?”

Chuyện mà chàng vệ sĩ trẻ vừa hỏi không gì ngoài việc anh theo đuổi Hà Nhiên. Nam Cung Lân bình thường cũng tương đối thân thiết với người trong nhà, vì vậy gật đầu xem như đã trả lời câu hỏi kia.

Không những không thuận lợi, còn suýt chút bị hiểu lầm nghiêm trọng và hỏng hết kế hoạch của anh. Tên nhóc Nam Cung Cảnh này thật ra cũng rất vô tội, không hề cố ý quấy phá, nhưng cuối cùng hắn vẫn là lý do chính khiến Hà Nhiên dỗi.

Trong căn phòng bấy giờ chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc tích tắc trôi, chờ một lát, cửa phòng vang lên âm thanh cộc cộc rất khẽ. Nam Cung Lân nâng mắt lên, nói:


“Vào đi.”

Cửa két một tiếng mở ra, Nam Cung Cảnh mặc đồ ngủ màu nâu, áo ngắn tay và quần lửng, đầu tóc bù xù bị hai vệ sĩ kẹp nách kéo vào. Hắn tức giận quát:

“Này này, tôi là thiếu gia của các người đó!”

Hai người họ không trả lời mà buông tay ra, thả Nam Cung Cảnh đứng giữa phòng, mặc dù Nam Cung Cảnh cũng là chủ của họ nhưng mà theo thứ tự từ trên xuống thì nhị thiếu gia Nam Cung Lân có quyền lực hơn, và rõ ràng là đáng sợ hơn nhiều.

Không khí trong phòng hơi kỳ lạ, im ắng khác thường. Nam Cung Lân nheo mắt quan sát Nam Cung Cảnh, lửa giận ngùn ngụt bốc lên. Đã rất lâu rồi anh chưa ra tay xử lý em trai mình, càng ngày nó càng lộng hành và thiếu chừng mực, hôm nay sẽ cho nó biết phải dùng cái đầu suy nghĩ trước khi làm việc gì đó.

Nam Cung Cảnh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hắn khó chịu gãi đầu:

“Anh đi đi về về không mệt à? Tìm em có việc gì?”



Đang chuẩn bị ngủ thì bị vác đến phòng làm việc của anh trai, dù tính tình hắn khá tốt cũng khó giấu được sự bất mãn.

Nam Cung Lân trực tiếp nói ra lý do cho sự có mặt của hắn:

“Anh vừa bị bạn gái tương lai giận vì những bức ảnh của em đấy. Em có biết việc tung những tấm hình yêu đương kia lên mạng mà không báo trước đã ảnh hưởng rất nhiều đến anh không?”

Chưa chuẩn bị tinh thần cho chuyện này, Nam Cung Cảnh ngớ ra một lát. Hắn thật sự có thói quen kia, mỗi lần đi đâu chơi cùng bạn gái hoặc làm gì đó đều chụp ảnh và đăng lên mạng để khoe khoang. Hắn thích thú với cảm giác bạn bè vào khen bạn gái hắn đẹp, tuyệt vời thế nào, mà quên mất nó có thể bị tuồn ra ngoài.

“Cái này… Em cũng đâu ngờ được sẽ làm người ta hiểu lầm đâu?”

Họ chỉ ra đời cách nhau vài giây, nhưng Nam Cung Lân thì chín chắn, làm việc thận trọng và suy nghĩ chu đáo hơn Nam Cung Cảnh gấp mười lần.

Nhìn khuôn mặt hậm hực ít thấy của anh trai, Nam Cung Cảnh còn tưởng chuyện gì lớn lắm, ai ngờ chỉ là chiến tranh lạnh của anh cùng chị dâu tương lai. Hắn khoanh tay, hất cằm ra vẻ hiểu biết:

“Khi phụ nữ giận thì anh nhất định phải mặt dày lên, họ sẽ tha thứ cho anh nhanh thôi.”

Nam Cung Lân đột nhiên bật cười rồi hỏi:

“Em nghĩ anh kéo em tới để em giảng đạo cho anh à?”

Dứt lời, anh ngoắc tay với vệ sĩ:

“Bắt tam thiếu gia lại.”

Hai người đàn ông cao to vạm vỡ bên cạnh lập tức chế trụ Nam Cung Cảnh, mặc cho hắn bắt đầu kêu la giãy giụa trong hoang mang. Sau khi đem một cái ghế gỗ được chuẩn bị sẵn ra, vệ sĩ đè hắn ngồi xuống.



Nam Cung Lân đứng lên, chầm chậm tiến về phía đứa em trai yêu quý của mình rồi rút từ trong áo ra thứ gì đó. Còn chưa nhìn rõ, Nam Cung Cảnh đã la hét ầm ĩ, đòi mách mẹ, đòi sự công bằng cho bản thân. Hắn đâu làm gì sai, sao đổ lỗi cho hắn?

Nam Cung Lân định làm gì, ngay cả vệ sĩ xung quanh cũng không biết, họ căng thẳng giữ chặt tam thiếu gia rồi nuốt nước bọt.

Trước ánh mắt lo lắng bất an của Nam Cung Cảnh, thứ kia rốt cuộc cũng trở nên rõ ràng. Hắn há hốc miệng không tin nổi anh trai lại dùng đến cái đồ đáng chết kia! Hắn gào to:

“Em sai rồi! Anh trai, tha cho em lần này đi!”

Nam Cung Cảnh sợ chết khiếp, bởi cái món đồ trong tay Nam Cung Lân nhiều năm về trước từng hành hạ hắn sống không bằng chết!

Vệ sĩ kéo vớ của hắn ra mặc hắn gào thét thảm thiết, Nam Cung Lân ngồi xuống, đưa thứ kia đến gần lòng bàn chân của em trai, sau đó…

“Á há há há, a ha ha, dừng, dừng lại ngay! Tên khốn Nam Cung Lân, aaaaaa! Tôi sẽ gϊếŧ anh! A ha ha…”

Tiếng cười xen lẫn âm giọng uất ức của Nam Cung Cảnh vang vọng trong căn phòng rộng, mấy tên vệ sĩ cũng không dám nhìn thẳng. Nhị thiếu gia quá độc ác!

Trong tay Nam Cung Lân cầm cây đồ chơi chuyên dụng cho mấy chú mèo, cây gậy đó phía trên làm từ lông vũ mềm mại, một khi cọ vào lòng bàn chân thì chẳng khác gì tra tấn. Nam Cung Cảnh sợ nhất cái này, khi còn bé từng hung hăng với anh trai và bị phạt qua một lần nên đến giờ hắn vẫn luôn rất nghe lời anh trai.


Nam Cung Lân kiểm soát tốt lực tay, đúng lúc thì dừng, để Nam Cung Cảnh không bị nhột đến mức vượt ngưỡng chịu đựng.


Anh chọc chọc một lát, dừng tay, sau đó lại vẩy vẩy lông vũ vào lòng bàn chân em trai.


Nam Cung Cảnh: “!!!”


Hắn, hắn nhất định sẽ đấm chết Nam Cung Lân nếu được thả ra!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK