• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người nói chuyện vài câu thì Hà Nhiên cảm thấy không khỏe lắm nên quyết định xin về sớm. Vừa lúc đó quản lý gọi điện thoại nói rằng ngày mai mới có thể đến giải quyết chuyện này.

Trước khi về, Hà Nhiên đến truyền lời cho Trần Dự, dặn hắn dò hắn không cần lo lắng, cô sẽ chịu trách nhiệm hết. Nói xong cũng là lúc nhìn thấy Nam Cung Lân tiến tới chỗ mình.

Anh đưa mắt về phía Trần Dự ở bên cạnh, hai người con trai đột nhiên có cảm giác không được thoải mái trước đối phương. Đầu mày của Nam Cung Lân hơi nhúc nhích, anh biết rõ lý do. Bất kể người nào nhắm đến Hà Nhiên đều sẽ trở thành cái gai trong mắt anh. Anh sẽ không làm gì cậu ta, nhưng việc ghét cậu ta thì khó mà tránh khỏi.

Hà Nhiên hồn nhiên không nhận ra sự khác lạ của họ, cô hỏi Nam Cung Lân:

“Vừa rồi anh đi đâu vậy?”

“Ra ngoài nói chuyện điện thoại thôi, em chuẩn bị về phải không? Anh đưa em về.”

“Vâng.” Hà Nhiên gật đầu rồi quay sang nhìn Trần Dự, nói: “Xin lỗi, tôi phải về trước đây.”


Trần Dự ừm một tiếng, còn nói sẽ cùng những người khác dọn giúp phần cô, dù sao hôm nay cũng không nhiều việc lắm. Trong lòng Hà Nhiên rất cảm kích, cô vẫy vẫy tay rồi đi bên cạnh Nam Cung Lân ra ngoài.

Nhìn thấy sắc mặt của anh hơi u ám, không vui, cô nghiêng đầu tới trước rồi nhìn chăm chú một lát mới hỏi:

“Anh sao thế?”

Anh đưa tay kéo cô đến gần mình, ôm eo cô một cách hết sức tự nhiên. May mà lúc đó đã khuất mắt của Trần Dự rồi nên Hà Nhiên mới không bị ngượng quá mức, cô hơi nhúc nhích người muốn thoát ra, cảm giác đi trên đường mà cứ dính dính với nhau cũng không hay cho lắm.

Nam Cung Lân thấy cô có ý tránh thì một lần nữa siết chặt tay, nói:

“Em cần chi phí sinh hoạt lắm phải không?

“Chỉ là muốn kiếm thêm chút thôi mà…” Hà Nhiên không hiểu sao anh lại hỏi vấn đề này.

“Em có thể qua chỗ anh làm, công việc là chăm sóc những em mèo em cún được gửi lại đó, anh sẽ trả em tiền lương gấp đôi.”



Nghe anh nói thế, Hà Nhiên thấy có gì đó không đúng:

“Anh trả tiền lương cho em á? Không phải anh cũng nhận lương của người ta sao?”

Nam Cung Lân trong lúc có chút bực bội đã nói hớ, vội vàng hắng giọng:

“À, anh quen người ở đó, có thể giúp em deal lương.”

“Vậy thì còn gì bằng chứ? Đó là công việc yêu thích của em!”

Hà Nhiên mừng rỡ, cô đang còn lo nếu bị quản lý đuổi việc thì phải làm thế nào mới tốt, không ngờ được Nam Cung Lân lại chủ động giúp đỡ cô. Cô không biết nên báo đáp anh ra sao, chỉ đành mặt dày dùng cách đơn giản nhất. Cô nói:

“Ngày mai em mời anh đi xem phim được không? Để cảm ơn những gì anh đã bỏ ra cho em.“

“Được.” Nam Cung Lân khó giấu được ý cười, khóe môi cong lên.

Thiếu nữ mải mê nghĩ ngợi và nói chuyện với anh mà không hề chú ý đến bàn tay đang đặt bên hông mình lúc này, cứ để anh ôm eo đi ra đến tận đường lớn. Cô ngẩng đầu nhìn góc nghiêng tuyệt hảo của anh, trong lòng cảm thán đủ điều. Xương hàm của anh góc cạnh rõ ràng, nhìn rất giống những diễn viên nổi tiếng bây giờ. Anh thật sự là kiểu người không chỉ đẹp trai mà còn có khí chất riêng biệt dễ nhận ra.

Nam Cung Lân không mang theo xe, hay nói đúng hơn là lúc đến đây anh đi ô tô, bây giờ phải để ở đó gọi người tới lái về, còn mình và Hà Nhiên về bằng taxi.

Anh rất sợ sự cách biệt giàu nghèo sẽ làm cho cô gái nhỏ này tự ti và tránh xa anh, đó là lý do ngay từ đầu anh phải giấu gia cảnh của bản thân rồi lái xe máy đến trạm thú y. Anh điều tra gia đình của Hà Nhiên từ trước, biết được cô lớn lên trong một gia đình tầm trung không khó khăn cũng không giàu có, hơn nữa là con một trong nhà. Cô từ trước giờ vẫn sống rất bình đạm, trái ngược hoàn toàn với anh và khiến anh vô thức muốn đến gần, giống như nam châm trái dấu thì hút nhau. Nhưng anh cũng sợ sự chênh lệch quá nhiều giữa họ sẽ làm rối tung cuộc sống yên ổn của cô.

Nam Cung Lân vừa suy nghĩ vừa giơ tay ra bắt taxi, chỗ ôm Hà Nhiên truyền đến cảm giác mềm mại khiến anh cực kỳ hài lòng. Có lẽ do vừa rồi họ đã ôm nhau ở trong quán thịt nướng kia nên bây giờ Hà Nhiên không hề bài xích việc anh ôm cô, đây là một bước tiến cực tốt trong mối quan hệ của họ!

Hai người ngồi vào taxi, thẳng về chung cư Hoa Lạc.

Việc đầu tiên Hà Nhiên làm là đi tắm rửa và kiểm tra đỉnh đầu của mình, bên trên rụng mất một nắm tóc, làm cảm giác như cô bị hói vậy! Ôi trời ơi, tóc của cô! Vốn đã không có bao nhiêu sợi rồi mà…

Hà Nhiên đau lòng gần chết, vết tát bên gò má đã không còn đau nữa, chỉ có phần tóc phải hy sinh là khiến cô tiếc nuối.

Về phần Nam Cung Lân, anh gọi cho Chu Viễn Kỳ ngay và luôn.



Chu Viễn Kỳ gần cả tháng nay đâu có nhận được cuộc gọi nào từ Nam Cung Lân, bình thường chỉ gặp khi làm việc. Thấy màn hình hiển thị tên của anh thì hắn run bần bật bắt máy:

“T-Tôi đây?”

Hắn đã ba mươi tuổi rồi mà còn ngại ngùng trước một sinh viên đại học là sao vậy? Hắn bị điên rồi ư?

Nam Cung Lân nhận ra giọng của đối phương hơi run nhưng cũng không quan tâm lắm, nói:

“Tôi có chuyện cần nhờ anh làm. Ngày mai hãy nhắn tin cho Hà Nhiên, nói rằng vì cô ấy có kinh nghiệm chăm sóc thú cưng nên nếu vào trạm xá thì sẽ được nhận lương cao hơn so với người khác, anh làm được không? Sau đó tôi sẽ lo phần còn lại.”

“Hả? C-Cậu định thuê Hà Nhiên à?” Chu Viễn Kỳ ngạc nhiên.

“Làm sao vậy?”

“Không, không có gì!”

Hóa ra bọn họ thật sự đang qua lại với nhau! Chu Viễn Kỳ đã nghe mấy cô gái trong phòng khám và trạm cứu trợ nói qua vài lần, có điều hắn còn ôm chút hy vọng là không phải. Bản thân hắn hình như, hình như có hơi không bình thường. Từ bao giờ mà hắn thấy đàn ông hấp dẫn? Từ bao giờ hắn để ý đến Nam Cung Lân thế này?

Chu Viễn Kỳ tự dọa sợ chính mình, sau đó đồng ý với Nam Cung Lân rồi vội vàng ngắt máy. Hắn ngơ ngác nhìn vào khoảng không trước mắt, đột nhiên nơi đó hiện ra hình ảnh lờ mờ của Nam Cung Lân khi anh đang làm việc, làm cho hắn hoảng hồn hét lên:

“Mẹ kiếp! Gặp quỷ rồi!”


Chu Viễn Kỳ vơ cái điện thoại đập thẳng vào mặt bản thân đánh “bốp” một tiếng, hắn đau đớn nhưng vẫn không xóa bỏ được cảm giác tim đập nhanh khi nghĩ tới Nam Cung Lân.


Khoảnh khắc đó, Chu Viễn Kỳ đột nhiên nhận ra một sự thật khó chấp nhận:


“M-M-Mình gay? Mình là gay?”


Kỳ thật, con trai hay con gái hắn đều thích, lúc còn bé hắn cũng đã có bạn gái rồi, cho nên không thể tính là gay mà là một người song tính. Chẳng qua nhiều năm nay Chu Viễn Kỳ vẫn chưa tìm được ai đó khiến hắn rung động ngoài Nam Cung Lân nên hắn không phát hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK