Mục lục
Tổng tài sủng vợ tới vô pháp (full) - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 855:

 

Cô chợt đẩy anh ra, cướp lấy khẩu súng trong tay anh, trực tiếp mở cửa sổ ra, gần như nửa người và cánh tay ngoài hẳn ra ngoài, hướng về phía sát thủ đuổi bắt bọn họ sau lưng, xả một tràng súng.

 

Tiếng súng pằng pằng không ngớt vang lên điếc tai.

 

“Lão K, hạ tấm chắn xuống, đưa súng cho tôi!”

 

Bên trong xe, tấm chắn lập tức được thả xuống, lão K ném trang bị tới băng sau, Hàn Chiến hai tay cầm súng, tháo hẳn dây an toàn ra, mở cửa xe, nửa người nhoài hẳn ra ngoài, nhắm chuẩn xác vào đám sát thủ đuổi cùng giết tận phía sau.

 

Lão K từ trong kính chiếu hậu nhìn lướt qua, võ vào vô lăng khen ngợi, “Anh Hàn giỏi lắm! Để cho những tên cắc ké này thường thức tài nghệ anh Hàn nhà tôi trước khi chết nào!”

 

Sau một trận đấu súng ác liệt, ba chiếc xe tổ chức Minh phái tới, toàn bộ đều nổ tung.

 

Lão K lái xe đến xa lộ ven biển.

 

“Anh Hàn, sắp đến vị trí máy bay trực thăng của chúng ta dừng lại”

 

Nguyệt Như Ca lạnh mặt ra lệnh, “Lão K, dừng xe, tôi muốn xuống xe”

 

Lão K: “… cô Nhuyễn Nhuyễn, cái này…”

 

Anh Hàn chưa ra lệnh dừng xe, hắn nào có lá gan dừng xe lại!

 

Nguyệt Như Ca trực tiếp giơ súng, hướng về phía lão K: “Tai anh điếc à!”

 

Lão K thận trọng nhìn biểu cảm hung thần ác sát của Nguyệt Như Ca qua kính chiếu hậu, bà nó chứ, cô Nhuyễn Nhuyễn dữ tợn quá đi, anh Hàn sao lại có gu mặn như vậy, thích ai không thích lại thích người đàn bà nguy hiểm chết người này!

 

Hàn Chiến nhấc tay một cái, liền cướp lấy súng trong tay Nguyệt Như Ca, trực tiếp ném ra ngoài cửa sổ!

 

“Hàn Chiến! Anh điên rồi sao!”

 

Nguyệt Như Ca hung tợn trợn mắt nhìn người đàn ông, người đàn ông cũng dùng ánh mắt đỏ ngầu giận dữ trợn mắt nhìn ngược lại cô, “Tôi đúng là điên rồi mới có thể mạo hiểm tính mạng tới nước Z! Tôi đúng là điên rồi mới yêu kẻ năm vùng phản bội tôi! Tôi đúng là điên rồi mới sẽ vì một người đàn bà không đáng giá mà ngay cả đầu mối giao thông then chốt Đông Cực Nhạc cũng không ngại hai tay dâng cho người ngoài!”

 

Dứt lời, Hàn Chiến bấu sau cổ cô, trực tiếp lấp kín đôi môi đỏ mọng của cô.

 

Người phụ nữ trong ngực, đầu tiên giãy giụa đấm đá, nhưng dần dần, cô không phản kháng nữa, Hàn Chiến hơi dừng lại, nhìn cô, khóe mắt cô đã đỏ hoe.

 

Hàn Chiến bất đắc dĩ thở dài một cái, ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng kề môi vào vành tai cô, khàn giọng gọi, “Nhuyễn Nhuyễn”

 

Trong cổ họng Nguyệt Như Ca chỉ có chua xót cùng nghẹn ngào, cô hít sâu một hơi, căm tựa vào trên vai anh, khi không nhìn thấy ưu tư trên mặt của nhau, cô mới để mặc cho mình rơi xuống một giọt nước mắt.

 

“Hàn Chiến, tôi không thể đi cùng anh được.”

 

Vì anh, cũng là vì chính cô, bọn họ từ đầu đến cuối là hai kẻ hoàn toàn đối lập, nếu ở bên nhau sẽ chỉ đưa đến gió tanh mưa máu.

 

“Tại sao, em không buông bỏ được địa vị em gầy dựng được trong tổ chức Minh? Hay là lúc em ở bên tôi, ngoại trừ tính toán tôi, chưa bao giờ có một chút tình cảm nào đối với tôi?”

 

Nguyệt Như Ca hơi đẩy anh ra, ánh mắt không chớp nhìn anh, gắn từng chữ: “Tôi đến bên cạnh anh, chỉ là vì tính toán hại anh, tôi chưa bao giờ rung động đối với anh, ngay cả những sát thủ chúng ta gặp phải ở Đông Cực Nhạc, đều là tôi dẫn đến. Nếu như tôi thích anh, tôi sẽ không dẫn những sát thủ kia đến đó. Nếu như tôi thích anh, tôi sẽ ở lại bên cạnh anh”

 

Trong đôi mắt đen Hàn Chiến, không hề gợn sóng, nhìn chằm chằm đáy mắt cô, hỏi: “Ở Đông Cực Nhạc, em rõ ràng có cơ hội ra tay giết tôi, tại sao còn cứu tôi từ trên tay sát thủ của tổ chức Minh?”

 

“Khi đó nếu giết anh, đối với tổ chức Minh mà nói không có gì tốt, mục đích của chúng tôi là địa bàn Đông Cực Nhạc, lần đó sát thủ phái đi Đông Cực Nhạc sở dĩ nổ súng vào tôi, chỉ là để thử xem trong lòng anh tôi có bao nhiêu quan trọng. Anh đỡ súng cho tôi, đủ để chứng minh anh đã mắc câu, cho nên chúng tôi mới có thể thuận lợi tiến hành bước kế tiếp”

 

Sau khi cô không cảm xúc nói xong những lời này, đôi môi mỏng của Hàn Chiến run run khạc ra ba chữ, “Em nói dối”

 

“Hàn Chiến, tôi không phải Nhuyễn Nhuyễn, tôi là Nguyệt Như Ca.

 

Nhuyễn Nhuyễn có yêu anh, nhưng Nguyệt Như Ca chưa bao giờ rung động trước anh.”

 

Hàn Chiến bấu cổ tay cô, “Tôi bất kể em là ai, em chỉ cần trả lời tôi, rốt cuộc có theo tôi đi hay không”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK