Mục lục
Tổng tài sủng vợ tới vô pháp (full) - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu ban đầu chúng ta không ngăn lại, con bé thật sự sinh con cho Lâm Bạc Thâm sau lưng chúng ta, con bé còn nhỏ như vậy, em nỡ để nó tự đánh gãy đôi cánh của mình, gả cho một người không biết gì, sống một cuộc sống tầm thường và không ai biết đến sao?”

 

Phó Hàn Tranh nói vậy, Mộ Vi Lan thả lỏng hơn nhiều.

 

Phó Hàn Tranh ôm lấy vợ, trầm giọng nói: “Cho dù là bệnh nặng, cũng sẽ có một ngày khỏi hẳn, chỉ cần chúng ta kiên nhẫn ở cùng con bé, dỗ con bé vui vẻ, tuổi nhỏ cũng là điều tốt, tuổi nhỏ có nghĩa vết thương sẽ chóng lành”

 

Mộ Vi Lan gật gật đầu, dựa vào lòng Phó Hàn Tranh: “Đường Đậu nhất định sẽ tốt lên thôi.”

 

Trên diễn đàn của trường, những cụm từ kiểu “sảy thai”, “Phó Mặc Tranh” đã bị chặn lại.

 

Cho dù có người muốn khơi dậy sóng gió gì đó, cũng không thể đăng bài có những từ này, đến liều mạng cũng không cách nào đăng lên được.

 

Người người đều cảm thán, quả nhiên con gái nhà họ Phó có lai lịch thâm sâu, không phải nhà có tiền bình thường.

 

Nhưng bọn họ không thảo luận Phó Mặc Tranh, lại có thể thảo luận về Lâm Bạc Thâm, đặc biệt Lâm Bạc Thâm là người làm mưa làm gió của trường nữa.

 

Bọn họ nói, là Lâm Bạc Thâm bạc tình bạc nghĩa, một chân đạp hai thuyền, dẫn đến Phó Mặc Tranh sảy thai.

 

Cũng có người nói, là Phó Mặc Tranh không biết xấu hổ, luôn quấn lấy Lâm Bạc Thâm.

 

Đoạn tình cảm của Lâm Bạc Thâm cùng Phó Mặc Tranh, lúc bắt đầu không hề oanh liệt, nhưng kết thúc thì ai ai cũng biết.

 

Bởi vì loại chuyện học sinh ngã cầu thang trong kí túc dẫn tới sảy thai này có mức độ bàn luận và đàm tiếu quá lớn.

 

Ngày Phó Mặc Tranh ra viện, mặt trời rực rỡ, gió lại rất lớn.

 

Xe nhà họ Cố đến đón bọn họ ra sân bay.

 

Phó Mặc Tranh bước đến cạnh xe, do dự một lúc.

 

Phó Hàn Tranh đã mở cửa xe, dựa vào nóc xe, gọi cô: “Đường Đậu, bên ngoài gió lớn, mau vào xe đi.”

 

Phó Mặc Tranh gật gật đầu, lên xe cùng Mộ Vi Lan.

 

Mà khoảnh khắc cô ngồi vào trong chiếc xe Bentley màu đen, Lâm Bạc Thâm lại xuống khỏi chiếc xe tắc xi, bước nhanh vào bệnh viện.

 

Chiếc xe Bentley màu đen chuyển động, dần dần rời xa bệnh viện.

 

Phó Mặc Tranh bất giác quay đầu lại nhìn, dòng người tấp nập, đều là những bóng lưng cùng khuôn mặt xa lạ.

 

Mộ Vi Lan nắm bàn tay nhỏ đang đặt trên đùi của cô, nói: “Sao thế, không thoải mái à?”

 

Cô lắc lắc đầu: “Con không sao”

 

“Đường Đậu, có thể giao ước với mẹ một điều không?”

 

“Giao ước gì ạ?”

 

Mộ Vi Lan dịu dàng nói: “Đợi quay về Bắc Thành rồi, không được nhớ lại những chuyện ở Đế Đô nữa, có được không?”

 

Cô nói: “Vâng!”

 

Mộ Vi Lan cười nhẹ, ôm lấy con gái.

 

Đường Đậu kê đầu lên vai cô như ngày bé, hai người dựa vào với nhau.

 

Phó Hàn Tranh nhìn hai mẹ con họ, thấy tâm tình Đường Đậu không kém lắm, cũng vươn tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.

 

Khi Lâm Bạc Thâm vào khu nằm viện đã thấy phòng VIP trống không rồi.

 

Bên cạnh có y tá đi qua.

 

Lâm Bạc Thâm hỏi: “Xin hỏi Phó Mặc Tranh nằm phòng bệnh này.

 

đâu rồi?”

 

Y tá quét mắt qua phòng bệnh trống không, nói: “Cô gái ở phòng bệnh này đã xuất viện rồi, vừa rời đi thôi, có bố mẹ cô đi cùng, nhan sắc.

 

một nhà ba người rất đẹp, tôi còn mong bọn họ có thể ở trong viện thêm một chút, dưỡng con mắt”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK