Tiểu Đường Đậu ngôi trên ghế, có bé cầm múi bưởi đã được lột vỏ và bỏ vào trong máy ép. “Mộ Mộ, dì Lan nói uống nước bưởi có thể bổ sung rất nhiều vitamin, con không thích uống, nhưng con muốn ép cho mẹ uống!"
Phó Hàn Tranh khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: "Con là muốn nghịch máy xay, đừng viên có nữa. Dừng ép lại đi, mau đi ăn sáng”
Tiểu Đường Đậu bĩu môi, nhưng mà Mộ Vi Lan vẫn bị tấm lòng hiếu thảo" này cảm động, cô uống liên hai cốc nước ép bưới vào buổi sáng.
Kỳ lạ là, hai ba ngày sau đó, đồ uống buổi sáng đều là nước Tiểu Đường Đậu như thể có điều gì đó với quả bưởi. Mộ Vi ép bưởi.
Lan sáng nào cũng phải uống hai cốc nước bưởi mới được ra ngoài, nếu không Tiểu Đường Đậu sẽ không để cô đi.
Hôm nay Mộ Vi Lan tan làm sớn, Á Hoa và Phó Thị lại gần nhau, cô liên đến Phó Thị đợi Phó Hàn Tranh tan làm.
Khi cô lên đến tầng 66, đang chuẩn bị vào phòng của Phó
Hàn Tranh, một giọng nam lanh lánh vang lên phía sau cô. “Tiểu Sư Tử?"
Mộ Vi Lan vô thức quay đầu lại, cô nhớ Lục Trạm, là giám đốc bộ phận quốc tế của Phó Thị, và cũng là bạn tốt của Phó Hàn Tranh
Lục Trạm đấy gọng kính và nhìn cô: “Thực sự là cô à, cô đến đây tìm Phó Hàn Tranh sao?"
Mộ Vi Lan gật đầu: "Đúng vậy, chào anh Luc, anh Lục, vừa nãy...anh đang gọi tôi sao?" Lục Trạm mim cười như một cơn gió mùa xuân và dí dỏm nói: “Ừ, ở đây ngoài cô ra chỉ còn mình tôi, tôi không gọi cô, lẽ nào tôi tự gọi mình?"
Tiểu Sư Tử?
Ai đã đặt cho cô biệt danh này?
Đợi đã, không đúng, Tiểu Sư Tử chẳng phải là tên của con chó hoang có sao!
Hèn chi mà Phó Hàn Tranh lại đặt tên cho con chó hoang đó là "Tiểu Sư Tử", cô còn đang thắc mắc tại sao một con chó lại gọi là Tiểu Sư Tử
Khi cô phản ứng lại, cô tò mò hỏi: "Anh Lục, xin hỏi anh, tại sao anh lại gọi tôi là Tiểu Sư Tử?"
Lục Trạm đưa tay xoa xoa mũi và mim cười đầy ẩn ý: “Cái này...cô đi hỏi Hàn Tranh đi."
Khi Mộ Vi Lan quay người đi vào văn phòng của Phó Hàn Tranh, Lục Trạm nhắc nhớ. "Ô, đúng rồi, Hàn Tranh đang họp, cô vào phòng đợi anh ấy một lát."
Đôi mắt của Mộ Vi Lan khẽ run lên, anh ấy không ở trong văn phòng? "Tôi biết rồi, cảm ơn anh nhé”
Sau khi Mộ Vi Lan bước vào văn phòng, bên trong không có ai. Máy tính của Phó Hàn Tranh đang mở, trên bàn có một chiếc hộp. Cô bước tới và mở ra xem, quả nhiên là con chip thông minh đó.
Trên màn hình máy tính đang hiển thị báo cáo tài chính của Phó Thị trong quý này.
Giọng nói của Kỳ Ngạn Lễ vang vọng bên tai cô "Nếu cô muốn Phó Thị thua thảm bại hơn, cô phải cố gắng ăn trộm báo cáo tài chính và kế hoạch chiến lược sản xuất bán hàng của Phó Thị từ máy tính của Phó Hàn Tranh. Nếu kể hoạch chiếc lược sản xuất bản hàng của họ bị các công ty khác biết được, điều này mới là một đòn chí mạng đối với Phó Thị."
Mộ Vi Lan ngây người nhìn màn hình máy tính bật sáng. Trong đầu có vô thức xuất hiện hình ảnh bố cô bị thảm nhảy xuống lầu, khi cô đưa tay ra, trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh Phó Hàn Tranh đối xử dịu dàng với cô.
Đêm đó ở trên đảo Ly Giang, khi biết tin anh gặp nguy hiểm, cô thậm chí còn hối hận vì đã hợp tác với Kỳ Ngạn Lễ.
Khi Phó Hàn Tranh bình an vô sự đứng trước mặt cô, cô vô cùng hạnh phúc.
Phó Hàn Tranh ép chết bố cô, có phải muốn anh gặp nguy hiểm mới đúng. Nhưng tại sao, hết lần này đến lần khác, cô đều gục ngấ?
Nước mắt có từ từ lăn xuống.
Phó Hàn Tranh ra khỏi phòng họp, anh gặp Lục Trạm ở hành lang. "Tiểu Sư Tử nhà anh đến tìm anh rồi, đang ở trong văn phòng anh đấy."
Đôi mặt của Phó Hàn Tranh trùng xuống, khẽ đáp lại. Anh sải bước về phía văn phòng, phản ứng cực kỳ lạnh lùng.
Lục Trạm vẫn còn hơi khó hiểu: "Sao lại lạnh lùng như thế chứ! Thật mất hứng!" Khi Phó Hàn Tranh bước đến cửa văn phòng, anh không vào ngay mà chỉ khẽ mở cánh cửa, anh đứng đó nhìn người phụ nữ nhỏ bé bên trong đang đứng cạnh bàn làm việc.
Khi Mộ Vi Lan muốn lấy con chip thông minh ra khỏi chiếc hộp, Phó Hàn Tranh đột nhiên đẩy cửa đi vào. "Tiểu Lan, em đang làm gì thế?"
Mộ Vì Lan cầm con chip trên tay, hoảng sợ đến mức sắc mặt không còn một giọt máu, con chip trên tay cô cũng rơi xuống đất.
Nhịp tim của cô thậm chí còn quên cả đập, cô không dám thở mạnh, sắc mặt tái nhợt nhìn Phó Hàn Tranh từ ngoài bước vào.
Cô đã bị anh phát hiện rồi u?
Đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy của anh chăm chú nhìn cô, như có thể nhìn thấu mọi thứ. Ánh mắt ấy khiến Mộ Vi Lan muốn trốn chạy, muốn trở nên võ hinh.
Nhưng chẳng phải cô đã tưởng tượng ra trong đầu minh cảnh tượng sau khi anh biết sự thật vô số lần rồi sao?
Tại sao cô vẫn yếu mềm như thế?
Phó Hàn Tranh bước đến bên cạnh cô, nhìn xuống con chip rơi xuống bên chân cô. Mộ Vi Lan muốn giải thích cho hành động của mình, nhưng khi cô mở miệng ra, cô phát hiện cổ họng mình khản đặc: "Em.."
Sau từ "em", cô không nói ra được bất cứ lời giải thích nào.
Phó Hàn Tranh cúi xuống và nhặt con chip trên mặt đất lên. Khi anh đứng dậy, lông mày anh đột nhiên phảng phất một nụ cười, một nụ cười rất dịu dàng, thậm chí còn đem theo chút nuông chiều.
Bốn mắt nhìn nhau, một người không biết phải làm gì cá, một người điềm tĩnh mim cười.
Phó Hàn Tranh giơ tay lên và kéo bàn tay nhỏ bé của cô, đặt con chip vừa mới nhặt từ dưới đất lên vào lòng bàn tay cô, anh điểm tĩnh nói: “Hình như em rất hứng thú với con chip này. Từ sáng em đã bắt đầu hỏi anh, bây giờ còn muốn trộm nó đi?”
Mộ Vi Lan vô thức muốn thu tay lại: "Em...em không có, em chỉ là..." "Em tò mò như thế, vậy con chip này anh tặng cho em đầy, cũng không phải là thứ gì quan trọng"
Cô đang ấp úng, vẫn chưa nói biện minh cho minh, Phó
Hàn Tranh đã hào phóng tặng cô con chip rồi. Nói xong, anh ôm lấy eo cô, củi đầu và hôn cô, anh mim cười trêu chọc cô: "Sao em lại có lòng hiếu kỳ giống như Tiểu Đường Đậu vậy há?"
Trời mới biết, nhịp tim của Mộ Vi Lan lúc này đập nhanh đến mức nào, nó dường như muốn nhảy ra ngoài. Cô khẽ hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh nói: "Tiểu, Tiểu Đường Đậu cũng thích lấy linh tinh mẩy đồ như vậy sao?" Phó Hàn Tranh nhìn cô: “Ừm, Tiểu Đường Đậu thường xuyên lấy đồ của anh, còn giầu chúng đi, không để cho anh biết. Thói quen này của con bé, có phải là thừa hưởng từ em không?" Mộ Vi Lan cố gắng nở một nụ cười nhợt nhạt, cô đặt con chip trên tay lên bàn và cổ tỏ ra thoải mái: “Vừa nãy em chi là muốn xem một chút thôi. Em cần con chip này làm gì, em cũng không biết phải sử dụng thế nào, em không cần nó."
Phó Hàn Tranh liếc nhìn con chip bị cô ném lên mặt bàn, một ánh sáng tăm tối lướt qua mắt anh. "Thật sự không cần?"
Mộ Vi Lan mím môi nói: “Em không cần, em lấy cái này làm gi!"
Phó Hàn Tranh nắm tay cô, cau mày hỏi: "Tại sao em đổ mồ hôi nhiều thế?"
Cô vội vàng rút tay ra: "Em hơi nóng."
Phó Hàn Tranh lặng lẽ nhìn cô, lúc này ánh mắt anh nhìn cô càng tin tưởng, cô lại càng cảm thấy có lỗi. “Đúng, đúng rồi, vừa nãy em gặp Lục Trạm, anh ấy gọi em là Tiểu Sư Tử
Phó Hàn Tranh cong môi: “Tiểu Sư Tử là biệt danh bọn họ đặt cho em đấy”