Mục lục
Tổng tài sủng vợ tới vô pháp (full) - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lục Hi Bảo!” “Mẹ, sao thế?

Lục Hì Bảo vừa chạy đến, thì nhìn thấy trong tay mẹ Lục đang cầm dao cạo râu của đàn ông

Ôi trời, sắp chết rồi sắp chết rồi! "Cái dao cao này là của ai dùng thế?" Mẹ Lục vẻ mặt nghi ngờ.

Lục Hi Bảo đơ ra một giây, sau đó cười hihi lấy con dao gạo đỏ lại, nói: "Mẹ, cái dao cạo này là của con!” “Con dùng dao cạo râu làm gì? Con có râu à?"

Lục Hì Bảo đỏ mặt, “Mẹ, cái này chắc mẹ không biết rồi, trời nóng muốn mặc áo không có tay, thì phải chú ý dưới nách một chút "

Mẹ Lục bán tín bán nghi, tạm thời tin cô ấy, anh mắt lại “cay độc" nhìn về phía cái bàn chải màu xanh kia, hỏi: “Một mình con còn có thói quen dùng hai cái bàn chải sao?" “Đây là bàn chải mấy hôm trước tiểu Lan qua đêm ở chỗ con dùng, con quên chưa thu don “Tiểu Lan? Là ai thế?" Mẹ Lục còn thật sự không nhớ người này nữa.


Lục Hì Bảo vừa kéo mẹ Lục đi về phía phòng khách, vừa chuyển chủ đề: "Chính là bạn cũng bán cấp ba của con đấy, mẹ quên rồi à, lúc đó con vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho mẹ, kể về cậu ấy cho mẹ nghe đẩy, cậu ấy chính là bạn học gia đình tương đôi khá giả thường xuyên mời con đi ăn đó." “O, người con nói là Mộ. Mộ" “Đúng đúng đúng, Mộ Vi Lan! Chính là cậu ấy!"

Mẹ Lục chau mày, “Sao con bé lại đến chỗ con ngủ chứ?" “Trời, một lời khó nói, cậu ấy đã kết hôn rồi mà, giận hờn gì đó với chồng cậu ấy, nên đã đến chỗ con ở một tối.

Lúc này, Mộ Vị Lan đang ở biệt thự nhà họ Phó liền hắt hơi một cái, là ai đang trù rùa cô thể

Sau khi sự chú ý của mẹ Lục được di chuyển thành công, liền dạy bảo Lục Hi Bảo: "Hai người nhà bọn họ cãi nhau, con đừng tham gia vào, đợi người ta làm lành, thì con cũng chỉ là người ngoài cuộc thái “Con không tham gia dầu, bố mẹ, hai người đã ăn sáng chưa? “Ăn rồi. Trời? Con nhìn con xem, bạn cùng bản cấp ba của con lớn giống con, người ta vậy mà đã kết hôn rồi, còn con sao lại vẫn lơ mơ thể hà?" “Mẹ.." Lục Hì Bào cảm thấy đầu như to lên.

Bổ Lục ra hiệu cho mẹ Lục đừng nói nữa, "Được rồi, sáng sớm đến thăm con, không phải dạy bảo mà lại là giục hôn, Hì Bảo, trong nhà con thơm thế, con đang nấu cái gì đấy?"

Bố Lục thành công chuyển chủ đề, Lục Hi Bảo tiếp lời: “Con nấu cháo ngô, bố, bố có muốn ăn một bát không?" “Được thôi, đúng lúc bố ngồi xe cũng đang đối đây.

Lục Hì Bào lấy một bát cháo đem đến, vừa nhìn, mẹ Lục đã không còn ở phòng khách, ánh mắt bỗng run rầy, "Bố, mẹ đâu rồi?" “Mẹ con nói vào phòng ngủ của con sắp xếp lại quần áo cho con" “Bố cử ăn trước đi

Lục Hì Bảo để lại bát cháo, cấp tốc chạy vào trong phòng ngủ. Mẹ Lục quay lưng lại với tủ quan áo, đang dọn dẹp một đống quần áo ở trên giường, cũng may trong đồng quần áo đó không có quần áo của Giang Thanh Việt, nếu không thì toi rồi

Cô ấy chột dạ liếc nhìn tủ quần áo, vội vàng đi đến, kéo mẹ Lục, “Mẹ, mẹ đừng dọn nữa, mẹ khó khăn lắm mới đến đây một chuyển, con đưa mẹ và bố ra ngoài đi dạo, mẹ cử ở đây dọn dẹp đồ đạc cho con thì lãng phí thời gian lắm!" "Ra ngoài chơi cái gì, con xem căn phòng này của con đi, làm loạn thành cái gì rồi, con đã bao nhiêu tuổi rồi, suốt ngày lộn xà lộn xộn, không biết sắp xếp gọn gàng một chút nào, sau này gả cho người ta thì phải làm sao, nếu như nhà chồng chê con, cũng là đúng thôi, con nhìn đồng quần áo này của con đi, con có còn là một đứa con gái không thế?" "Mẹ, được rồi được rồi, mẹ xem mẹ vừa dọn dẹp, căn phòng này lập tức liền thoảng mất hơn rất nhiều, vẫn là mẹ con lợi hại nhất.

Mẹ Lục lườm cô ấy, "Còn chưa dọn dẹp xong nữa, căn phòng này của con vẫn cần phải sắp xếp lại, chút nữa con và bố ra ngoài đi dạo đi, mẹ dọn dẹp nhà cửa cho con, sau đó nấu cơm, đợi con và bỏ quay lại thì chắc cũng đến giờ chúng ta ăn cơm trưa. Mẹ và bộ con chỉ là đến thăm con, không ở lại lâu đầu, chiều là bố mẹ về nhà rồi, tránh để con nói chúng ta làm phiến con." “Mẹ, mẹ và bố con khó khăn lắm mới đến đây một lắm, sao có thể để mẹ nấu cơm được chứ, buổi trưa con sẽ đưa bố mẹ ra ngoài ăn!"

Nói chung, có thể nào cũng không thể để mẹ ở lại trong căn phòng này, nếu không thì cô ấy đưa mắt liếc nhìn về phía tủ quần áo, nhịp tim tăng lên rất nhiều.

Mẹ Lục hoài nghi liếc nhìn con gái, Lục Hì Bảo là con bà ấy sinh ra, con gái có gì không đúng, bố có lẽ là không cảm nhận được, nhưng một người làm mẹ như bà ấy lại có thể cảm nhận được.

Từ sáng sớm bước vào căn phòng này, Lục Hi Bảo đã có gì đó không đúng. “Con nhìn cái gì thế?"

Mẹ Lục đem chồng quần áo sạch đã gấp xong đi đến cạnh tủ quần áo, chia tay định mở cửa tủ quần áo ra.

Lục Hỉ Bảo trợn to hai mắt... “Mẹ! Đống quần áo này mẹ cứ đặt ở đây đi Từ quần áo của con nhiều quần áo lầm không để được hết đầu, hơn nữa đống quần áo này ngày mai con phải mặc, không cần để vào trong dầu, đến khi con lại phải bởi tung cái từ quan họ lên

Lục Hi Bảo giữ lấy tay của mẹ Lục, rồi đứng chán trước từ quần áo, "Dù gì thì mẹ cũng rành, mẹ sẽ tiếp tục thu dọn từ quần áo cho con, bình thường con chi mặc mấy bộ quần áo như thế thì lấy đâu ra nhiều quán áo chức Chắc chắn là con không biết sắp xếp đồ đạc, nên mới làm cho tủ không có đủ không gian."

Nói xong, liền đẩy Lục Hỉ Bảo sang một bên, định đi mở tủ quần áo, Lục Hi Bảo lại chạy đến chặn trước tủ quần áo, cười đến sắp khóc nói, "Mẹ, thực sự không cần đầu. “Cái con bé này hôm nay rốt cuộc là bị sao vậy chứ? Đi đi đi, đừng đứng đây cản mẹ làm việc."

Mẹ Lục cố chấp kéo cửa tủ quần áo ra... "Me!"

Hơi thở của Lục Hi Bảo như ngưng đọng lại.

Sau khi mẹ Lục vừa kéo cửa tủ quần áo ra, ảnh mắt liền đơ ra vài giây, thò tay bởi lật đống quần áo lộn xôn đó của cô ấy, không kìm được quát mắng: “Lục H Bảo, tủ quần áo của con thật là lộn xộn đấy! chả trách sống chết cũng không để mẹ mở tủ ra, con tự đến nhìn đi, có thấy xấu hổ không?”....?"

Giang Thanh Việt không ở bên trong sao?

Lục Hì Bảo ngó nhìn vào trong, trong tủ quần áo ngoài đồng quần áo lộn xộn ra, thì không có người.

Giang Thanh Việt đi đâu rồi?

Vừa nãy trong phòng khách bọn họ đều có mặt, Giang Thanh Việt không thể nào có cơ hội chạy thoát được mà.

Chắc không lẽ... là trước khi mẹ Lục vào, đã chạy vào trong tủ âm tường của phòng tắm đấy chứ!

Lục Hì Bảo thấy mẹ Lục đang sắp xếp đồ đạc, liền lén lút chạy đến phòng tắm, vừa mở cửa tủ âm ra, thì nhìn thấy người đàn ông đang đứng bên trong, giật mình suýt chút nữa kêu lên, Lục Hi Bảo giơ tay bịt miệng mình lại, trên khuôn mặt đầy vẻ căng thẳng.

Giang Thanh Việt hạ thấp giọng hỏi: “Em định để anh trốn bao lâu chứ?" “Nhanh thôi nhanh thôi, anh cố chịu chút nữa, em lập tức nghĩ cách để bố mẹ em rời đi."

Mẹ Lục đem đồng quần áo đã mặc qua của Lục Hi bảo đi ra sân thương, chuẩn bị giặt, thì lại nhìn thấy trên sân thường có treo một chiếc áo khoác nam. Vì vậy, trong căn nhà này, thực sự có đàn ông ở sao?

Qua một lúc, mẹ Lục dọn dẹp nhà xong, nói vớI Lục Hi Bào: “Nhà dọn xong rồi, quần áo cũng giặt cho con rồi, mẹ đột nhiên nhớ ra trong nhà còn có chút chuyện, lão Lục, chúng ta về thôi."

Bố Lục đơ ra, "Hả? Về rồi sao? Không ăn cơm cùng con gái à?" “Không ăn rồi, lần khác lại đến."

Lục Hì Bảo trong lòng âm thầm thở phảo một tiếng, quá tốt rồi, bố mẹ cuối cùng cũng về rồi.

Bố Lục và mẹ Lục vừa đi, Lục Hi Bảo lập tức chạy vào trong phòng tắm gọi Giang Thanh Việt ra. “Dọa chết em mất thôi, bố mẹ em quá là đáng sợ rồi.”


Ngoài cửa, bố Lục thấy mẹ Lục vẫn chưa đi, hơi hơi chau mày, “Em làm gì thế?"


Lúc mẹ Lục vừa đi, đã trực tiếp lấy theo chìa khoá của cửa. “Em, sao em lại cảm chìa khoá của Hi Bảo thể đến lúc đó chắc Hi Bảo không tìm thấy chìa khoá đầu "Anh biết cái gì


Mẹ Lục trực tiếp lấy chìa khoá, mở cửa ra


Trong phòng khách, Giang Thanh Việt và Lục Hi Bảo nghe thấy tiếng mở cửa, hai người liền đồng thời nhìn về phía cánh cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK