Mộ Vi Lan mìm cười ngọt ngào nhìn anh và nói: "Hàn Tranh, anh thật sự thay đổi rất nhiều, em còn tưởng anh sẽ không thích em đến những buổi tụ họp như vậy."
Phó Hàn Tranh vươn tay xoa bụng cô, cúi đầu hôn lên trán cô và nói: "Đợi đến khi bụng em lớn hơn, anh có thể sẽ không cho phép em chạy lung tung nữa, nên bây giờ em hãy tranh thủ đi chơi đi."
Mộ Vi Lan bật cười thành tiếng: “Đợi đến khi bụng em lớn hơn, lẽ nào anh định khóa em lại giống như bảo vật quốc gia sao?" “Nếu em không phiền, anh rất sẵn lòng làm như vậy"
Người đàn ông đứng ở cửa, đôi môi anh từ trên trấn di xuống đến mũi cô, khi sắp chạm đến môi cô, Mô Vi Lan nhẹ nhàng đẩy anh ra, sắc mặt đỏ ứng. “Tiểu Đường Đậu đang ở trong phòng khách đấy."
Nhưng Phó Hàn Tranh vẫn ngang ngược hôn lên mỗi cô rồi nhanh chóng buông ra.
Tai Mộ Vi Lan đỏ bừng.
Sau khi Tiểu Đường Đậu vứt cặp sách xuống, cô bé chạy đến gọi Mộ Vi Lan: “Mộ Mộ, mau làm bánh kem dâu cho con! Con đội quát "Được, mẹ đi làm ngay đây!"
Chiều thứ bảy, sau khi Mộ Vi Lan thay đồ và trang điểm xong, Hòa Tuệ gọi điện thoại tới giục cô mau đến và gửi địa chỉ nhà hàng cho cô.
Khi xuống lầu, Phó Hàn Tranh đang ngồi chơi với Tiểu Đường Đậu trên ghế sofa trong phòng khách.
Khi Tiểu Đường Đậu nhìn thấy Mộ Vi Lan, cô bé chớp chớp mắt và nói: “Mộ Mộ hôm nay xinh quả
Mộ Vi Lan trang điểm nhẹ nhàng, còn dùng kem che khuyết điểm để che đi vết sẹo mờ trên mặt, vết sẹo gần như không nhìn thấy nửa, làn da của cô trông rất tốt.
Cô bước tới, Phó Hàn Tranh ngời thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người có, là mùi của cây sơn chị, rất dể người “Trong nhóm bạn học cấp ba có mối tình đầu của em à? Trang điểm kĩ lưỡng thế?"
Mộ Vi Lan sửng sở: “Sao anh biết em trang điểm kĩ lưỡng?
Anh ấy cũng không nhìn thấy.
Phó Hàn Tranh khẽ nhíu mày: "Bình thường em chẳng bao giờ xịt nước hoa, hôm nay đột nhiên lại đi xịt nước hoa, còn không kĩ lưỡng sao?"
Khóe miệng Mộ Vi Lan khẽ giật, không phát ra tiếng.
Cô cầm túi xách và nói: “Em đi đây, buổi tối đừng đợi em về nhà ăn cơm, có thể em sẽ về muộn một chút."
Phó Hàn Tranh kéo cô lại, nửa đùa nửa thật hỏi: "Thật sự có mối tình đầu sao?"
Nếu thực sự có, cô cũng không thể nói cho anh “Anh đưa em đến đó
Mộ VÌ Lan ngăn anh lại: "Chủ Lưu đưa em đi là được rồi, anh đi theo em làm gì, muốn gặp mối tình biết: dầu của em à?
Phó Hàn Tranh đã nắm lấy tay cô và đi ra ngoài.
Mộ Vi Lan đi theo anh: "Anh không trông Đường
Đầu nữa sao? “Bồ và dì Lan đều ở nhà, sẽ có người trông con
Chắc không phải Phó Hàn Tranh thực sự muốn gặp mối tình đầu của cô đấy chứ.
Phó Hàn Tranh hỏi: "ở khách sạn nào?"
Mộ Vi Lan lấy điện thoại ra, nhìn dòng tin nhắn: "Khách sạn Banyan Tree."
Cô ít khi đến Banyan Tree bởi vì giá cả ở đó rất cao, thường chỉ có những doanh nhân mới đến đó, vi dụ những người giống như Phó Hàn Tranh. Bữa tiệc họp lớp được tổ chức ở đó cũng hơi cao sang một chút, không biết là do ai tổ chức.
Chiếc Maybach đen dừng lại trước cửa khách sạn
Banyan Tree.
Mô Vị Lan cam túi xách xuống xe: "Em đi đây." Phó Hàn Tranh gật đầu: "Khi nào bữa tiệc sắp kết bé." thúc, em gọi điện cho anh, anh đến đón em "Ừm, em biết rồi
Mộ Vi Lan xuống xe, cô nhìn chiếc xe rời đi không bao lâu, khi cô đang định đi vào trong khách sạn, một giọng nói chơi tại vang lên sau lưng cô. "Mộ Vi Lan?"
Cô quay đầu lại, là Vân Tiêm Tiêm, người ngồi phía sau cô hồi cấp ba.
Còn về lý do tại sao cô có thể nhớ ngay ra Vân Tiêm Tiêm, không đơn giản là vì Vân Tiêm Tiêm ngồi phía sau cô, mà còn bởi vì hồi cấp ba, Vân Tiêm Tiêm thường xuyên gây sự với cô.
Trong một lần kiểm tra, Vân Tiêm Tiêm ném tờ phao đến bên cạnh chân Mộ Vi Lan, khi giáo viên đi đến, Vân Tiêm Tiêm đồ hết trách nhiệm sang Mộ Vi Lan và khăng khăng nói nhìn thấy Mộ Vi Lan chép pháo. Kể từ đó, Vân Tiêm Tiêm không ưa Mộ Vi Lan, và Mộ Vi Lan cũng không thích Vân Tiêm Tiêm.
Vân Tiêm Tiêm bước xuống từ chiếc xe Ferrari màu đỏ, cô ta bước trên đôi giày cao gót Valentino bản mới nhất, kiêu ngạo đi về phía Mộ Vi Lan. "Bao năm không gặp, sao cô vẫn ăn mặc tầm thường thế Văn Tiêm Tiêm khoanh tay, liếc nhìn cô khinh bỉ.
Mô VÌ Lan nhìn chiếc váy sequin màu bạc lấp lánh của cô ta, cô cũng không thích, khắp người mặc đồ hiệu, như thề sợ người khác không biết nhà cô ta giàu như thế nào. “Tôi đương nhiên không thể so sánh với bạn Vân rồi, bạn Vân cả người toàn đồ hiệu, tối làm sao sánh được chứ."
Cô ta ăn mặc như một người mẫu trình diễn thời trang, cô ta muốn cho cả thế giới biết bộ đổ trên người cô ta đang mặc đáng giá mấy trăm triệu.
Vân Tiêm Tiêm khít mũi: “Coi như cô có mắt, một món đồ trên người tôi cũng có thể mua được cả người cô."
Một người đàn ông ăn mặc cũng rất khoa trương bước xuống khỏi chiếc Ferrari: "Darling, em quên cầm túi xách rồi."
Người đàn ông luôn miệng gọi Vận Tiêm Tiêm là “Darling" khiến Mộ Vi Lan nổi da gà.
Vân Tiêm Tiêm một tay xách túi Hermès trị giá cả trăm triệu, một tay ôm người đàn ông đeo kính rầm bên cạnh: "Giới thiệu với cô, đây là bạn trai tôi, John. Darling, đây là bạn học cấp ba của em, Mộ Vi Lan.
Người đàn ông đeo sợi dây chuyển to trên cổ thảo kính râm ra, liếc nhìn Mộ Vị Lan, ánh mắt đầy khinh miệt "Xin lỗi, tôi vào trong trước đây."
Mộ Vi Lan không muốn tiếp chuyện bọn họ, cô quay người đi vào trong khách sạn và vẫn có thể nghe thấy tiếng phàn nàn sau lưng cô, "Darling! Anh xem cô ta có ý gì thế "Được rồi, được rồi, mau vào trong đi, khi nào kết thúc anh đến đón em." "Anh nhất định phải đến đón em đấy, để bọn họ thấy em là người có địa vị như thế nào.
Mộ Vị Lan đi trước suýt chút nữa bật cười thành tiếng, Vân Tiêm Tiêm thật sự không thay đổi chút nào.
Hồi cấp ba, cô nhớ cô có thiện cảm với một chàng trai cùng lớp, chàng trai đó ở trong đội bóng rổ của trường, chơi bóng rất giỏi. Hầu hết mọi cô gái ở độ tuổi ấy đều sẽ có thiện cảm với những chàng trai đánh bóng rổ. Khi Mộ Vĩ Lan tan học, cô thường xuyên nhìn trộm chàng trai đó, sau khi bị Vân Tiêm Tiêm phát hiện, Vân Tiêm Tiêm liên tục đối đầu với cô.
Có thể lúc đầu cô không thật sự thích chàng trai đó lắm, nhưng bởi vì đối đầu với Vân Tiêm Tiềm nên cô mới không chịu thua người khác, âm thầm cạnh tranh. Khi bước vào phòng bao lớn của khách san, Mộ Vị Lar vừa đẩy cửa đã nhìn thấy một bản đầy người ngồi ben trong.
Cô đứng ở cửa, ngày người vài giây, có chút ngượng ngùng, cô dường như không nhận ra hết mọi người, và cũng không quả thân quen.
Nhưng cô không nhớ, không có nghĩa là người khác không nhớ cô.
Khi Mộ Vi Lan muốn âm thầm ngồi vài chỗ, không biết là ai bắt đầu đập tan suy nghĩ ấy của cô. “Này, Gia Dương, người trong lòng cậu đến rồi
Đào Gia Dương.
Mô Vị Lan nhớ cái tên này. kìa”