Mục lục
Tổng tài sủng vợ tới vô pháp (full) - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 724:

 

Những người phụ nữ này không những không lui ra mà ngược lại càng thêm dính lấy Kỳ Ngạn Lễ. Kỳ Ngạn Lễ cầm lấy chai rượu trên mặt bàn, dùng lực đập thật mạnh nó xuống đất. Chai rượu vỡ vụn thành nhiều mảnh, những người phụ nữ xung quanh hoảng sợ mà hét lên “Aaa anh Kiều, anh nổi giận như thế làm cái gì cơ chứ. Các chị em, chúng ta đi là đúng thôi.”

 

Những người phụ nữ đó lần lượt lắc mông lắc eo lùi ra khỏi phòng bao, không khí xung quanh phòng bao yên lặng một cách đáng sợ.

 

Kỳ Ngạn Lễ ngồi liệt trên ghế sô pha, nằm ngửa ra đưa một cánh tay lên đặt trên trán. Anh nhẹ nhàng nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi thả ra một hơi đầy mùi rượu.

 

Mệt. Người mệt, tim cũng mệt, mệt vô cùng.

 

Trong não của anh hiện ra hình ảnh khuôn mặt trong trẻo của Kiều Tang, vẫn như trước xinh đẹp uyển chuyển như vậy. Kỳ Ngạn Lễ cho tay vào túi áo trong của bộ đồ tây lấy chiếc ví tiền ra, nhìn tấm hình được kẹp ngay ngắn bên trong ví tiền. Trên tấm hình là một cô gái đang ở độ tuổi thanh xuân, cười rực rỡ vô cùng xinh đẹp.

 

Ngón tay anh nhẹ nhàng di chuyển trên khuôn mặt của cô gái trong ảnh, anh nói: “Tang, anh làm như thế này có tính là một loại phản bội không. Anh yêu em, nhưng mà hình như anh không thể tiếp tục yêu em được nữa”

 

Điều này không công bằng đối với anh, cũng không công bằng đối với Kiều Lạc. Kẻ ngốc Kiều Lạc ấy, cô ta nghĩ răng anh thật sự không biết thân phận của cô ta là giả mạo sao?

 

Hừ, chỉ là anh không muốn vạch trần mà thôi.

 

Kiều Lạc và Kiều Tang, trừ có khuôn mặt giống nhau ra thì khác nhau một trời một vực. Kiều Lạc cũn xem thường anh quá rồi đấy, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh đã biết, cô ta không phải Kiều Tang của anh…

 

Kỳ Ngạn Lễ đem rượu còn lại ở trong chai một hơi uống cạn. Vị cay dần dần lan xuống cổ, góc mắt anh đỏ ửng lên.

 

Khi Diệp Quả đạp cửa bước vào, lập tức nhìn thấy bộ dạng Kỳ Ngạn Lễ đang vô cùng chán nản mất tinh thần ngồi trên sô pha, say rượu mơ màng.

 

Cô đi đến, tức giận túm lấy cổ áo Kỳ Ngạn Lễ, mắng to: “Kỳ Ngạn Lễ! Anh nhìn xem dáng vẻ này của anh giống cái gì! Vì một người phụ nữ mà có cần phải hành hạ bản thân mình thế này không? Kiều Lạc đã rời khỏi anh hơn nửa năm rồi, anh còn khăng khăng không bỏ để làm gì?

 

Kỳ Ngạn Lễ gạt cô ra, Diệp Quả không chịu bỏ qua, kéo Kỳ Ngạn Lễ lên, ngữ khí vô cùng cứng rắn: “Em đưa anh về nhà!”

 

Kỳ Ngạn Lễ gạt tay cô ra: “Tôi không uống rượu, không cần cô đưa về!

 

“Vậy anh định lái xe về nhà kiểu gì? Anh uống say đến thế này mà còn đòi tự mình lái xe, muốn xảy ra tai nạn xe cộ để làm người khác lo lắng à?”

 

Kỳ Ngạn Lễ trầm mặc, lảo đảo bước chân đi ra ngoài, anh ta không say, anh ta rất tỉnh táo.

 

Anh hiểu rõ người phụ nữ đến quán bar tìm mình lúc này là Diệp Quả, muộn như vậy mà anh vẫn không về nhà, điện thoại trong tay cũng không có cuộc gọi nhỡ nào.

 

Kiều Lạc căn bản không thèm để ý đến anh.

 

Diệp Quả ở bên cạnh anh hơn nửa năm, anh cũng muốn thử quên đi người phụ nữ căn bản không thích mình kia, cùng Diệp Quả bắt đầu một đoạn tình cảm mới, có lẽ sẽ được nở hoa kết quả, chỉ là anh phát hiện, trong lòng anh ta rốt cuộc không thể để ai khác bước vào nữa.

 

Trong lòng anh chỉ có Kiều Lạc, luôn là Kiều Lạc ở trong đó, dù là mơ hồ lúc ẩn lúc hiện.

 

Rất phức tạp, anh không thể phân rõ.

 

Kỳ Ngạn Lễ mở cửa xe ngồi vào bên trong, Diệp Quả lập tức ngồi vào ghế lái, khởi động ô tô.

 

Kỳ Ngạn Lễ ngồi ở ghế sau cũng không ngăn cản.

 

Diệp Quả vừa lái xe vừa liếc nhìn người đàn ông đang giơ tay xoa xoa mi tâm vì mệt mỏi qua gương chiếu hậu.

 

Cô nhíu mày, không khỏi mở miệng cười nhạo một câu: “Sao trước kia lại không nghĩ anh là người lụy tình thế nhỉ?”

 

Từ khi cô Kiều kia đi rồi, cậu chủ Kỳ này hai ba ngày lại đi vào mấy nơi ăn chơi, ngày ngày say mèm, vừa nhìn là biết đau khổ vì tình.

 

Không nghe được câu trả lời của Kỳ Ngạn Lễ, Diệp Quả nói thầm: “Rốt cuộc thì cô Kiều kia có gì tốt, dáng người nhỏ bé, em cũng không thấy xinh đẹp gì, nói thật, xét một cách công bằng thì em không phải không thể sánh với cô ấy đúng không? Rốt cuộc thì cô ấy có mị lực gì?”

 

Kỳ Ngạn Lễ ngồi phía sau khẽ hừ một tiếng, một nửa là tự giễu: “Nếu tôi biết thì có lẽ đã có thể thay đổi người yêu rồi”

 

Diệp Quả đồng ý gật đầu: “Cũng đúng, ví như người giống như anh, lúc trước xấu xa như vậy, còn hãm hại cậu nhỏ của em và Vi Lan, thế mà bây giờ em lại chạy theo anh, thật đúng là nghiệt duyên”

 

“Diệp Quả” Kỳ Ngạn Lễ bỗng nhiên gọi cô.

 

“Sao vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK