Mục lục
Tổng tài sủng vợ tới vô pháp (full) - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHương 696:

 

“Nếu như anh bình an chiến thắng trở về, anh sợ Tổng thống sẽ không để anh đi dễ dàng như vậy, người ở ngôi cao, tâm tư khó dò, anh phải bảo đảm ông ta không được dùng em để uy hiếp anh. Hơn nữa anh cũng nghĩ tới, cho dù anh rời khỏi tổ chức Minh, trước kia cũng đã có quá nhiều kẻ thù rồi, từ đầu đến cuối không cách nào hoàn toàn thoát thân được”

 

“Cho nên… Anh cố ý giả chết, là muốn lừa gạt những người đó?”

 

“Nếu anh đã quyết định cùng em bình yên sống qua ngày, thì anh sẽ suy nghĩ, nghĩ cách làm sao dứt bỏ được hết những chuyện liên quan đến những người này, từ nay về sau, Bạch Lang đã chết, trên thế giới này, còn sống chỉ có Lục Hỉ Bảo và Giang Thanh Việt. Anh không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, không cần bán mạng vì bất kỳ tổ chức hay bất kỳ quốc gia nào, anh chỉ cần bán mạng vì Lục Hỉ Bảo mà thôi.”

 

Trái tim của Lục Hỉ Bảo chấn động sâu sắc, vành mắt đỏ hoe nhìn anh, trút giận nói: “Em không thèm anh bán mạng cho em, em muốn anh phải sống khỏe mạnh cho eml”

 

Mi mắt Giang Thanh Việt ửng lên nét cười nhàn nhạt, “Được, anh chấp nhận yêu cầu này của mợ Hỉ Bảo”

 

“Ai là mợ Hỉ Bảo của anh, em còn chưa đồng ý gả cho anh đâu nhé, em còn đang tức giận đó nha, tốt nhất anh nên nghiêm túc suy nghĩ phải dỗ em thế nào đi!”

 

Bàn tay người đàn ông vuốt ve sống lưng mảnh mai của cô gái, cúi đầu hôn cô, “Vậy anh dỗ em cả đời có được hay không”

 

Hai người âu yếm một hồi, khuôn mặt nhỏ nhắn ưng đỏ của Lục Hỉ Bảo bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: “Giang Thanh Việt, không phải anh giả chết sao, vậy bây giờ anh bỗng nhiên chạy về nước Z tìm em, vậy anh có thể bị người của Tổng thống phát hiện hay không? Chúng ta có nên nhanh chóng trở về Bắc Thành hay không?”

 

Giang Thanh Việt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nặng nề của cô, khóe môi mỏng hơi cong lên, cánh tay anh liền vòng qua người nhấc bổng cô lên, bế ra ngoài, “Tối nay anh về đây là để đón em”

 

Lục Hỉ Bảo đá đá hai chân, “Nhưng em còn chưa thu dọn đồ đạc mài”

 

“Không cần”

 

“Không! Không được! Còn có một thứ vô cùng quan trọng không thể không mang theo!”

 

Lục Hỉ Bảo cựa quậy trong ngực Giang Thanh Việt, vùng vẫy tuột xuống, bóng dáng nhỏ nhắn xoay người chạy trở về phòng trong.

 

Giang Thanh Việt cho rằng cô không nỡ bỏ vài bộ quần áo, liền theo chân cô trở về, trong phòng không bật đèn, nhưng dưới ánh trăng vẫn đủ ánh sáng, Lục Hỉ Bảo đi thẳng một đường không trở ngại chạy vào phòng ngủ, ôm lên chiếc hộp sắt kia.

 

Giang Thanh Việt theo vào bên trong, “Những quần áo kia không cần phải dọn đâu, trở về Bắc Thành anh sẽ mua lại cho em mà”

 

“Không phải, Giang Thanh Việt, em muốn mang theo cái này!”

 

Cô gái khệ nệ bưng hộp sắt kia, con ngươi đen láy long lanh nhìn anh chăm chú, “Đây là báu vật của anh, anh không mang đi sao?”

 

Giang Thanh Việt sửng sốt một chút, không khỏi bật cười, “Làm sao em tìm được chiếc hộp sắt này?”

 

“Em ở nhà cảm thấy nhàm chán, chạy đến phòng làm việc của anh muốn tìm sách đọc, sau đó… sau đó em phát hiện có một cái két bảo hiểm, em nhất thời tò mò thôi, tùy tiện nhập mật mã, kết quả đúng là sinh nhật của em, liền phát hiện cái này. Giang Thanh Việt, anh có thể đừng trách em tò mò, lục lọi đồ đạc cá nhân của anh hay không?”

 

“Em là mợ Hỉ Bảo cơ mà, em muốn xem cái gì của anh cũng được, nói gì thì nói, đây vốn là thứ có liên quan đến em, sớm muộn gì em cũng phải biết. Trước đây anh vẫn luôn giấu không cho em biết, là sợ dọa em sợ”

 

Dù sao, một người xa lạ yêu thầm cô, thậm chí yên lặng dõi theo cô, những chuyện này nghĩ kỹ một chút vẫn là có hơi đáng sợ.

 

Lục Hỉ Bảo chạy tới, bắt lấy bàn tay Giang Thanh Việt, ôm hộp sắt nói: “Thứ quan trọng nhất đã lấy xong rồi, chúng ta đi thôi!”

 

Giang Thanh Việt mặc cho bàn tay nhỏ bé mềm nhũn của cô gái kéo anh cùng nhau lên trực thăng.

 

Dưới đêm trăng, Giang Thanh Việt lái trực thăng, Lục Hỉ Bảo ngồi một bên nâng chiếc cằm nhỏ nhìn đến mê mẩn sắc đẹp của người đàn ông nhà mình.

 

“Còn nhìn anh mãi à, không bưồn ngủ sao?”

 

Lục Hỉ Bảo thở dài nói: “Haiii z…”

 

Em rốt cuộc là đi theo bạn trai thần thánh gì đó rồi, không chỉ biết lái máy bay, còn biết đánh nhau bảo vệ em nữa”

 

Quan trọng hơn chính là, đối với cô, Giang Thanh Việt quả thực quá sức chung thủy.

 

Báu vật hiếm có khó tìm như vậy, cứ như vậy bị cô tóm được, chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ vui vẻ.

 

“Giang Thanh Việt, chúng ta chào tạm biệt Như Ca rồi mới đi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK