Mộ Vi Lan buộc phải ngước khuôn mặt đẫm nước mắt của mình lên, đôi mắt cô mở to nhìn người đàn ông trước mặt. Đôi môi của Phó Hàn Tranh mềm mại hơn cô tưởng, cô sững sờ trong giây lát, giống như một kẻ ngốc đứng đó. Nụ hôn này không đắm đuối, cũng không quá quyến rũ, nhưng đủ để khiến trái tim cô đập nhanh hơn.
Cho đến khi Phó Hàn Tranh buông cô ra, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô đang ngây người, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Thế này có thể im lặng một chút rồi?”
Vừa nãy Mộ Vi Lan rất mất kiểm soát, cô nói rất nhiều lời phi lý với Phó Hàn Tranh. Lúc này cô lại không biết phải làm gì vì nụ hôn này. Cô thậm chí còn không biết phải nổi giận thế nào nữa, cô đỏ mặt đứng đó, cô cúi đầu xuống và cắn môi, cô thực sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Người đàn ông khẽ cúi đầu, anh nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng ngần của người phụ nữ trước mặt, giọng điệu của anh có chút trêu chọc: “Cô thực sự không cần căn biệt thự nữa sao?"
Mộ Vi Lan bối rối, cô nghiến răng và vò đầu bứt tóc, cô cười với Phó Hàn Tranh: "Tôi...những lời tôi nói vừa rồi chỉ là những lời trong lúc tức giận mà thôi. Anh đừng chấp nhặt với tôi, hãy coi như tôi chưa từng nói gì đi..."
Anh nhìn khuôn mặt đang khóc mà vẫn nở nụ cười của cô, anh cau mày khó chịu: “Cười thật xấu xí.”
Anh đút tay vào túi quần rồi quay người đi.
Mộ Vô Lan vô thức đưa tay chạm vào đôi môi vẫn còn nóng bỏng, cô thì thầm trong lòng, cô thực sự xấu xí sao, chẳng phải vừa nãy anh còn hôn cô khá thỏa mãn đó sao?
"Phòng tắm ở đâu?"
Anh khẽ nheo mắt, Mộ Vi Lan nhanh chóng bỏ tay đang chạm trên môi xuống, cô sợ anh sẽ hiểu lầm cô đang hồi tưởng lại nụ hôn ban nãy.
"Phòng tắm? Phòng tắm ở trên lầu."
Anh sải bước lên lầu, hoàn toàn tự nhiên như nhà của mình, Mộ Vi Lan gọi anh lại: “Dưới lầu có phòng rửa tay, anh có thể ở dưới lầu..."
Mộ Vi Lan vẫn chưa nói xong, Phó Hàn Tranh bước thẳng lên lầu và để lại một câu nói: “Tôi muốn đi tắm."
Đi tắm? Ban ngày ban mặt người đàn ông này lại đòi đi tắm? Anh định làm cái gì chứ?
Mộ Vi Lan đuổi theo, cô ngăn anh lại và nói một cách thận trọng: “Anh muốn tắm thì có thể về nhà họ Phó rồi tắm. Ở đây không tiện, hơn nữa cũng không có sữa tắm anh thường dùng..."
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Phó Hàn Tranh, cô càng nói về phía sau càng cảm thấy chột dạ. Ánh mắt của anh dường như đang nói "Luyên thuyên tiếp đi, cô tiếp tục tự biên tự diễn đi". Đến cuối cùng, giọng nói của Mộ Vi Lan ngày càng nhỏ.
Phó Hàn Tranh lạnh lùng nhìn cô: “Phòng tắm ở trong phòng nào?"
Cô chỉ vào phòng ngủ của mình và cắn môi, ấp a ấp úng nói: “Phòng của tôi.”
Phó Hàn Tranh có thói quen sạch sẽ, và hơn nữa bây giờ là mùa hè, khi nãy anh đánh
Giản Triết, anh đã đổ rất nhiều mồ hôi. Nhưng mà điều Phó Hàn Tranh không thể chịu đựng được là mùi nước hoa nồng nặc trên người Giản Triết đã bám vào người anh. Theo phong cách của Phó Hàn Tranh, loại nước hoa nồng nặc này rất rẻ tiền và gây khó chịu. Anh không thể chịu đựng được mùi hương này dù chỉ một giây.
Mộ Vi Lan lắng nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, cô thầm mỉa mai anh ban ngày còn đòi đi tắm.
Cô liếc nhìn hộp sắt trên bàn mà cô vô tình nhìn thấy trong ngăn kéo lúc cô dọn dẹp. Cô mở hộp sắt ra, bên trong chứa đầy những món đồ Giản Triết tặng cho cô trước đây. Còn có một tấm thiệp giáng sinh mà Giản Triết tặng cho cô, bên trên được ghi
"Lan thân yêu, anh muốn ở bên em trọn đời, và năm nào cũng có thể đón giáng sinh cùng em. Chúc em giáng sinh vui vẻ."
Những lời nói đường mật này đã khiến cô bật khóc khi đó. Bây giờ nhớ lại những hành động ghê tởm của Giản Triết, Mộ Vi Lan cảm thấy những món đồ này giống như từng cái tát vả mạnh vào mặt cô, khiến cô nhận ra bản chất cặn bã của Giản Triết.
Ở phía góc của hộp sắt là một chiếc nhẫn bạch kim.
Không sai, chiếc nhẫn này cũng là món quà sinh nhật mà Giản Triết tặng cho cô khi đó. Anh ta nói, anh ta sẽ không cưới ai khác ngoài cô. Kết quả thì sao, anh ta lén lút với Thẩm Uyển Yêu, giúp mẹ con Thẩm Thu cướp mất ba mươi tỷ, hại bố cô phải nhảy lầu tự sát.
Cô nắm chặt chiếc nhẫn bạch kim, sự thù hận trong lòng cô dường như có thể bóp nát chiếc nhẫn này.
Ba năm trước, cô cùng đường bí lối, thất vọng về cuộc đời. Sự phản bội của Giản Triết và mẹ con Thẩm Thu càng khiến cô tuyệt vọng với chuyện tình cảm. Khi cô ở học viện mỹ thuật Paris, cũng có một số chàng trai âm thầm tỏ ý với cô, nhưng cô đều giả vờ không biết gì hết. Những người theo đuổi đó cũng bỏ cuộc
Trên thế giới này, rốt cuộc còn có bao nhiêu thứ tình cảm có thể tin cậy được?
Cô đang suy nghĩ mông lung, Phó Hàn Tranh sảng khoái bước ra khỏi nhà tắm, cô quay lại nhìn, và bộ ngực rắn chắc của anh đập vào mắt cô ngay lập tức, anh chỉ quấn