Khi hai cô gái đang bỏ ra hàng rào thép nhìn chàng trai trẻ tuổi ở trên sân bóng rổ với vẻ thích thú, thì phía sau họ có hai người đàn ông cũng bước đến.
Phó Hàn Tranh liếc nhìn Mộ Vị Lan ánh mắt bắt động, lại nhìn về phía chẳng trai ở trên sân bóng rổ với ánh mắt khinh thường, “Hay đến vậy sao?"
Mộ Vi Lan không cảm nhận được một chút nào về sự thay đổi tâm trạng của Phó Hàn Tranh, vì cô vẫn đang chuyên tâm đặt ánh mắt lên người của chàng trai mặc áo số 10 trên sân bóng rổ kia. “Đẹp trai quá! Áo số 10 đẹp trai quá đi mất
Mộ Vị Lan hoàn toàn không để ý đến Phó Hàn Tranh đang đứng bên cạnh cô, hào hứng cùng Hoà Tuệ rút điện thoại ra, điên cuồng chụp ảnh chàng trai ở trên sân bóng rổ kia.
Sắc mặt của Phó Hàn Tranh đen lại:...
Sắc mặt của Cổ Tồn Ngộ đương nhiên cũng sẽ chẳng tốt đẹp gì. Cổ Tôn Ngộ nhìn thấy cái tư thế này, liền hếch cảm lên với Phó Hàn Tranh,
Cổ Đình Xuyên chỉ nhìn thấy, bố và chủ Phó đã toàn thân sát khí xông vào sân bóng rồi
Cổ Đình Xuyên kéo tiểu Đường Đậu đứng bên cạnh đang ngơ ngác, “Phó Mặc Trành, bố anh và bố em hình như muốn đi đánh nhau với bọn họ kìa! Đối phương có tận năm người! Bố chúng ta chỉ có hai người, hai chúng ta có nên đến giúp đỡ không?
Tiểu Đường Đậu chau mày, nhìn về phía bố và chú Cổ, tò mò hỏi: “Bi họ tại sao phải đánh nhau thế?"
Cổ Đình Xuyên trợn mắt nhìn đứa bé, "Ngốc. Cậu nhìn hai bà mẹ mê trai bên cạnh kia kìa! Chắc chắn là bố chúng ta ghen rồi!"
Tiểu Đường Đậu ngây thơ chu miệng ra nối: “Nhưng mà đánh người là không đúng đâu."
Mộ Vi Lan và Hoà Tuệ đương nhiên cũng nhìn thấy chồng nhà mình đã vào trong sân bóng, nhìn thấy sau khi Phó Hán Tranh cả Cổ Tồn Ngộ thương lượng với đổi phương vài câu, liền gật đầu với đối phương.
Mộ Vị Lan và Hoa Tuệ đưa mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì. "Bọn họ muốn làm gì thế?" Mộ Vi Lan có miệng lại, "Bọn họ hai người đàn ông già đã hơn 30 tuổi này, chắc sẽ không phải muốn đánh bóng rổ với đám sinh viên đại học này đấy chứ".
Hoà Tuệ cũng bắt đầu hoảng loạn...
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của bọn họ.
Phó Hàn Tranh và Cổ Tồn Ngô vậy mà lại chơi một chọi một với đám sinh viên này.
Một lúc sau, bên ngoài sân bóng rổ, Mộ Vì Lan lớn tiếng hét lên một câu: "Chồng ơi cố lên!”
Ngay lập tức, Phó Hàn Tranh liền ghi điểm.
Tiểu Đường Đậu vỗ tay, quay sang lườm Cổ Đình Xuyên, "Hừ, bố mình không hề muốn đánh nhau, bố mình là đánh bóng với người ta!"
Cổ Đình Xuyên:
Tiểu Đường Đậu dùng giọng sửa lớn tiếng hô lên: “Bố ơi cố lên! Bố đẹp trai quá!"
Hoà Tuệ vừa nãy nghe thấy Mộ Vi Lan hét vẫn có chút e ngại, sau khi Cổ Tồn Ngộ ghi được quả ba điểm, cũng không kìm được nhảy nhót: “Tồn Ngộ cổ lên!”
Cổ Đình Xuyên liếc nhìn người phụ nữ mê cái đẹp biến thành fan hâm mộ trong tích tắc này, liền hớt miệng lên, thằng bé khoanh tay, vẻ mặt thờ ơ, nó không thêm hết đầu, thật là mất mặt, đội cổ vũ cực kỳ ngốc nghếch.
Trên sân bóng, hai người đàn ông giả" hơn 30 tuổi, phong thái cũng không hề thua kém đám sinh viên kia một chút nào, ngược lại, vì trên người có cái kết tủa của sự từng trải và tuổi tác, nên càng lộ ra vẻ mê hoặc hơn.
Tư thái càng không vì ngồi văn phòng lâu năm mà thay hình đổi dạng, tư thế chơi bóng nhanh nhẹn mạnh mẽ, so với hình tượng thương nhân áo mũ chinh tế mặc vets và đeo giày da của mọi ngày, có khác biệt rất lớn.
Mộ Vi Lan hai mắt nổi bong bóng hồng, trước đây cảm thấy Phó Hàn Tranh mặc vets là đẹp nhất, bây giờ lại thấy người đàn ông này mặc quần áo thể thao cũng vô cùng thu hút người nhìn, Phó Hàn Tranh mặc quần áo thể thao, nhìn còn tinh thần phần chấn hơn bình thường, khí chất của cả người trẻ ra rất nhiều.
Mà Hoà Tuệ, càng chưa từng nhìn thấy người chồng trầm tính ít nói kia của cô ấy còn có diện mạo giống như này, tuy đã kết hôn ba năm, đến cả con cũng có rồi, nhưng nền móng tình cảm của Hoà Tuệ và Cổ Tôn Ngộ lại không vững chắc như của Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan.
Hoà Tuệ cười nói: “Mình còn tưởng rằng tổng giảm đốc Phó quanh năm ngồi văn phòng, nên thể lực bình thường chứ, kết quả lại biết chơi bóng như vậy"
Thể lực bình thường?
Vành tại của Mộ Vị Lan đò lên, trong lòng âm thầm phủ nhận, tế bào vận động của Phó Hàn Tranh trước đây cô cũng không rõ như thế nào, nhưng ở trên giường, thể lực của anh lại không hề bình thường “Cậu còn nói gì chứ, không phải cậu nói chống cậu là trình tự viên sao? Bình thường trình tự viên cả ngày đều đối diện với cái máy tính không biết vận động là gì, mình thấy tế bảo vận đồng của anh Cổ cũng phát triển ra phết đấy." “Mình cũng không ngờ, mình thực sự chưa từng nhìn thấy bộ dáng anh ấy chơi bóng"
Mộ Vi Lan vừa nghĩ, không đúng chứ, cô và Phó Hàn Tranh tuy đã có tiểu Đường Đậu ba tuổi, nhưng bọn họ kết hôn không sớm như Cổ Tồn Ngộ và Hoà Tuệ. “Hai người đã kết hôn ba năm rồi, mà cậu chưa từng nhìn thấy sao?"
Hoà Tuệ lắc lắc đầu, “Nói ra thì dài, mình và Tồn Ngộ tuy nói đã kết hôn ba năm, nhưng lúc đầu cái hôn này cũng tương đối máu chó. Mình là mang thai trước khi kết hôn, hơn nữa còn là 419" Mộ Vi Lan trợn to mắt, for one night?
Có tưởng rằng duyên phận của cô và Phó Hàn Tranh đã đủ máu chó rồi cơ, nhưng không ngờ rằng máu chó của Hoà Tuệ và Cổ Tồn Ngô vẫn còn trực tiếp hon.
Trực tiếp tình một đêm
Cổ Đình Xuyên hỏi: “Mẹ ơi, 419 là gì thế?”
Hoa Tuệ sửng sở, nất cụt một hồi lâu, cuối cùng xoa đầu của Cổ Đình Xuyên, “Không có gì, sau này lớn con sẽ hiểu "
Cô ấy không muốn bây giờ nói cho con trai biết, thắng bé là mắm giống tình một đêm của bố thắng bé và cô ấy. "Vậy sau đó thì sao?” Mộ Vi Lan tỏ mò hỏi tiếp. “Vì cái bụng, nên bọn mình rất nhanh liền kết hôn, nhưng thực sự trong một hai năm mới bắt đầu, mình rất ít tiếp xúc với anh ấy, là sau khi mình sinh con xong, bọn minh mới bắt đầu tiếp xúc nhiều hơn"
Thì ra là như vậy, chả trách Hoà Tuệ lại kết hôn sớm như vậy.
Đang nói giữa chừng, thì trên sân bóng rổ đã kết thúc trận đấu.
Hai người đàn ông dáng vẻ kiên cường đã bước về phía bên này.
Tiểu Đường Đậu vui mừng chạy lại, giơ tay ôm lấy chân của Phó Hàn Tranh, "Bố ơi bố đẹp trai quá
Phó Hàn Tranh cong lưng, bế đứa con gái rượu lên, sải chân đi về phía Mộ Vi Lan.
Mộ Vĩ Lan đã từ trong túi lấy ra từ giấy ăn, cười cong mắt nói: "Chồng ơi lau mồ hôi.
Ánh mắt nhìn cô của Phó Hàn Tranh, rất sâu sắc, rất dịu dịu, rất ấm áp, hơi hơi củi đầu, động tác phối hợp với cô, Mộ Vi Lan vừa lau mồ hội giúp anh, vừa sùng bái hỏi: “Anh chơi bóng giỏi như này từ lúc nào thế, em trước giờ đều không biết đấy" “Lâu lắm không chơi rồi, nên bị ngượng tay, lúc đi học cũng thường xuyên chơi " “Bây giờ như vậy đều ngưỡng tay, vậy lúc trước khi anh còn đi học, há không phải là gây nghiện cho rất nhiều học sinh nữ sao?"
Phó Hàn Tranh cười nhẹ một tiếng.
Mấy sinh viên đại học kia từ trong sân bóng đi ra, ôm bóng bước đến, nhìn Phó Hàn Tranh và Cổ Tồn Ngô bằng ánh mắt khâm phục. "Hai vị đại ca, kỹ thuật chơi bóng của hai anh thực sự rất tuyệt vời, bọn em cũng thua một cách bài phục có thể kết bạn wechat không, bọn em muốn xin chỉ phó Hàn Tranh và Cổ Tồn Ngô tuy lạnh lùng, nhưng cũng không phải kiểu người không biết nói chuyện, hơn nữa chỉ là kết bạn wechat, nên đồng ý luôn.
Đợi kết bạn wechat xong, bốn người lớn dẫn theo hai đứa trẻ, cùng đi đến canteen mua nước.
Phó Hàn Tranh và Cổ Tồn Ngộ vừa đánh bóng xong, nên hơi khát.
Mua xong mấy chai nước suối, tiểu Đường Đậu ẩm ĩ đòi ăn kẹo mút, nên lại mua một cây kẹo mút.
Sau khi đi dạo một vòng đại học Bắc thành, thì nhà ai về nhà nấy.
Đến buổi tối, Phó Hàn Tranh tắm rửa xong từ trong phòng tắm đi ra, ngồi bên cạnh giường, vai có chút nặng, liền than thở một tiếng.
Mộ Vi Lan chạy đến phía sau anh, bàn tay nhỏ ôm vào eo của anh từ phía sau, thò mặt sang nhìn anh, hỏi: "Chơi bóng có một không?" “Có chút, lâu lắm không chơi bóng như vậy rồi. “Vậy anh còn ra sức như thế "
Mộ Vị Lan quý lên giường, chìa tay giúp anh xoa bop vai. "Bà Phó say mê một đám con nít, có phải nên kiểm điểm bản thân một chút không?"
Mô Vị Lan: trời ghen rồi. “Em chỉ là nhìn một chút thôi, em lại không thích bon ho."