Mục lục
Tổng tài sủng vợ tới vô pháp (full) - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1068:

 

“Đi ngang qua, nên xăm luôn”

 

Giọng điệu hời hợt của anh khiến Phó Mặc Tranh không khỏi nhịn được mỉm cười: “Chuyện trên đường là chuyện này à?”

 

“Ừ” Bên kia nhàn nhạt đáp lại.

 

Phó Mặc Tranh nở nụ cười ngọt ngào, chiếc cằm nhỏ nhắn hơi nâng lên, rất đắc ý: “Đây là quả cam do em vẽ”

 

“Ừ” Vẫn là câu trả lời nhàn nhạt, Phó Mặc Tranh cảm thấy trong lòng như hoa nở, sau đó nhớ ra điều gì đó liền tò mò hỏi: “Vậy sau này nếu chúng ta chia tay, anh có đi xóa hình xăm này không?”

 

“..” Lâm Bạc Thâm cau mày: “Nói vớ vẩn”

 

Có người phồng miệng nói: “Cả đời dài như vậy, không biết chúng ta có ở bên nhau mãi mãi không. Nhưng nếu sau này chúng ta thật sự chia tay, anh đừng xóa hình xăm này, được không?”

 

Lâm Bạc Thâm cúi đầu, liếc nhìn cô, môi mỏng nhẹ nhếch: “Độc đoán vậy”

 

“Anh không cần kể với bạn gái mới của anh, hình xăm liên quan tới người yêu cũ không ổn đâu”

 

Chà, độc đoán, có lý chẳng sợ.

 

Lâm Bạc Thâm buồn cười hỏi: “Nếu lúc đó chúng ta đã chia tay, cho.

 

dù anh có xóa hình xăm này đi chăng nữa thì em cũng không biết, còn cố chấp cái này làm gì?”

 

Vật nhỏ rất vô lý: “Kệ đấy, em không quan tâm!”

 

Lâm Bạc Thâm thầm đồng ý trong lòng: Ừ, được.

 

Nghĩ đến sau này có thể chia tay, sắc mặt Lâm Bạc Thâm dần dần trở nên lạnh băng, nói: “Nếu sau này anh lấy vợ, có gia đình, giữ lại hình xăm thì còn ra cái gì?”

 

Phó Mặc Tranh: “Được rồi, hay anh cưới em đi, như vậy không cần xóa hình xăm nữa”

 

Lâm Bạc Thâm khẽ giật mình, nghe thấy cô cây ngay không sợ chết đứng, nụ cười ôn nhu cuối cùng cũng chạm vào đáy mắt.

 

Vị trí bà Lâm chỉ dành riêng cho cô.

 

Xe đạp đi ngang qua một quầy bán đồ ăn vặt, vật nhỏ trong ngực la hét muốn ăn kem.

 

Lâm Bạc Thâm dừng xe, mua một cây kem.

 

Trên đường về nhà, Lâm Bạc Thâm đang đạp xe, thỉnh thoảng nhìn xuống cô gái đang ăn kem trong tay mình, trái tim trống rỗng dường như được hoàn toàn lấp đầy.

 

Phó Mặc Tranh thỉnh thoảng đưa cây kem trong tay lên miệng Lâm Bạc Thâm, Lâm Bạc Thâm từ chối ăn không ăn.

 

Có người cau mày: “Chê em bẩn hả”

 

Vào lúc cô định thu tay lại, Lâm Bạc Thâm thả một tay, giữ lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cúi đầu cắn một miếng kem mà cô vừa gặm.

 

Có người nào đó vui vẻ quá thể đáng, càng thêm được voi đòi tiên: “Bạc Thâm, hôm nay chúng em học toán cao, bị giao rất nhiều bài tập, anh có thể giúp ta làm không?”

 

Lâm Bạc Thâm: “… Bạn học Phó.”

 

“Đồng ý?”

 

“Anh cũng có điểm giới hạn”

 

Phó Mặc Tranh đưa tay nhỏ lên che đôi môi mỏng của anh: “Không, anh không có.”

 

Quỷ nhỏ bá đạo.

 

Một ngày nọ, Phó Mặc Tranh đưa Diệp Duy đến một tiệm xăm.

 

Diệp Duy sờ sờ cằm, khuyên cô: “Định xăm hình thật đấy à, bị bố mẹ phát hiện thì làm sao?”

 

Phó Mặc Tranh liếc mắt nhìn cô ấy:”Sao tớ ngu thế được, mình xăm sau vai.”

 

Diệp Duy giơ ngón tay cái lên: “Ý kiến hay. Nhưng này đại tiểu thư, cậu muốn xăm cái gì?”

 

“Mình muốn xăm chữ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK