Mục lục
Tổng tài sủng vợ tới vô pháp (full) - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 794:

 

“Tôi không có, tôi thật sự không nhớ gì cả, nói gì thì nói tôi cũng không giết người”

 

“Cô là người của tổ chức Minh?” Hàn Chiến ném ra quả lựu đạn thứ ba.

 

Nguyệt Như Ca rút cây kim kia ra, đau đớn lập tức giảm bớt rất nhiều, nhịp tim đập cũng vẫn giữ trong phạm vi cho phép, cô rất bình tĩnh trả lời: “Tổ chức Minh là cái gì? Tôi không biết, là tổ chức tôn giáo nào hả?”

 

Lão K nghe thấy câu trả lời này, nắm chặt quả đấm che lên môi, len lén cười một tiếng.

 

Tổ chức tôn giáo? Cô hai à, đây là một nơi quy tụ đặc công cao cấp và lính đánh thuê giỏi nhất toàn cầu, hoàn toàn đều là những đặc công và lính đánh thuê giết người không chớp mắt đó.

 

Đây là lần đầu lão K nghe người ta nói, tổ chức Minh là nơi mà những ông già bà cả vào đọc kinh cầu nguyện.

 

Ba vấn đề quan trọng nhất của Hàn Chiến đều đã hỏi xong, ánh mắt người đàn ông chuyển sang chuyên gia thăm dò nói chuyên gia khế lắc đầu với Hàn Chiến, sau đó trả lời: “Anh Hàn, cô gái này không có nói dối, lúc cô ấy trả lời ba vấn đề của anh, tần suất nhịp tim và biên độ dao động đặc thù của cơ bắp thịt dường như không có gì thay đổi “

 

Nguyệt Như Ca vọt từ trên ghế dò nói dối xuống, “Lần này anh đã chịu thu nhận tôi rồi chứ?”

 

Người đàn ông từ trên ghế salon đứng dậy, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn còn chưa to bằng bàn tay của cô, “Cô vẫn luôn hy vọng tôi thu nhận tôi như thế sao?”

 

“Bây giờ tôi không nhớ cái gì, tôi chỉ biết anh, nếu anh không chứa chấp tôi, trên người tôi lại không có tiền, tôi có thể đi đâu được? Tôi lại không muốn đi xin ăn, vừa bẩn thỉu vừa mệt mỏi.”

 

Cô gái mười tám tuổi, sợ bẩn thỉu sợ mệt mỏi, là rất bình thường.

 

Hàn Chiến vừa đi lên lầu, vừa không mặn không nhạt nói với cô gái lon ton đi theo sau lưng anh: “Muốn ở lại chỗ tôi cũng được, nhưng nơi này của tôi không phải chỗ nuôi không người vô công rồi nghề, đến khi nào cô học được kỹ năng sống, thì lượn cho tôi.”

 

Nguyệt Như Ca cũng lười so đo với anh những điều này, dù sao bây giờ cô đang ăn nhờ ở đậu, thế là không ngừng ton hót vuốt đuôi ông chủ đẹp trai lại còn tốt bụng này, dù sao tuồng của cô cũng diễn xong hết rồi, tiếp theo hẳn phải nghĩ trăm phương nghìn kế tiếp cận Hàn Chiến, khai thác tin tức cơ mật trên người anh.

 

Cô đi theo anh lên lầu, tò mò hỏi: “Anh vẫn chưa nói với tôi, tôi tên gì”

 

Tấm lưng to dày cuả người đàn ông hơi ngẩn ra, hai chân dừng lại, quay lại nhìn cô, ném một câu: “Nhuyễn Nhuyễn, tên cô.”

 

Nguyệt Như Ca:…

 

Sao anh ta có thể tùy tiện đặt cho cô tên như đặt tên cho chó mèo thế này?

 

Hic, xem phim cổ trang, chủ tử nhà người ta còn đặt tên người hầu nào Xuân Hoa, Thu Nguyệt, còn cô? Nhuyễn Nhuyễn? Cô cứng rắn hơn cả thép đấy có biết không hả?

 

Nguyệt Như Ca vừa lẩm bẩm cái tên “Nhuyễn Nhuyễn” này, định làm quen với cái tên mới của mình, vừa tiếp tục đi theo Hàn Chiến lên lầu, lại bị Hàn Chiến trực tiếp cản lại.

 

“Không được đi theo tôi, trong cái nhà này có rất nhiều quy củ, không biết cứ đi hỏi lão K, lão K sẽ nói cho cô biết. Tôi hy vọng cô ghi nhớ điều quan trọng nhất, không được phép vào phòng làm việc của tôi nửa bước”

 

Nguyệt Như Ca nhanh trí “Uhm” một tiếng, đứng bất động trên cầu thang.

 

Chiếc cằm sắc lẹm của người đàn ông anh tuấn hơi gật gật, tỏ ý bảo cô đi xuống.

 

Nguyệt Như Ca không thể làm gì khác hơn là xoay người chậm rãi đi xuống lầu.

 

Trong biệt thự Ngự Lâm.

 

Nguyệt Như Ca vẫn tỏ vẻ cung kính đứng ở bên cạnh lão K, nghe lão K lên mặt dạy bảo: “Ơ này… cô Nhuyễn Nhuyễn, ở trong ngôi nhà này, cô làm cái gì cũng được, chỉ là ngàn vạn lần không được vào phòng làm việc của anh Hàn, nếu cô tự tiện vào phòng làm việc của anh Hàn, anh Hàn sẽ ném cô xuống biển làm mồi cho cá thật đây”

 

Huống chỉ, trong phòng làm việc của anh Hàn, bố trí rất nhiều cơ quan phòng vệ ngầm, nếu là không cẩn thận chạm phải, nhẹ thì bị thương, nặng thì mất mạng.

 

Nguyệt Như Ca chắp tay sau lưng, gật đầu, “Vừa rồi anh ấy đã dặn dò điều này, đúng rồi, anh ấy còn nói tôi không thể ở ăn uống chùa được, vậy công việc và nhiệm vụ của tôi là cái gì?”

 

“Anh Hàn nói, cô có thể đi theo quản gia Ngô, chăm sóc hoa cỏ cây cối trong sân, quản gia Ngô có gì cần giúp, cô cũng có thể giúp đỡ”

 

“Vậy công việc của tôi, thật ra thì chính là trợ lý của quản gia Ngô à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK