Phó Chính Viễn đi vào nhà, tư tưởng không tập trung cười một cái, nói: “Vi Lan, bố có chuyện rất quan trọng muốn nói với con."
Mộ Vi Lan rót một cốc nước rồi bê đến, "Bố uống nước đi. Chuyện quan trọng gì thế?"
Phó Chính Viễn nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: “Bố cũng không lòng vòng nữa, con... con và chủ hai của Hàn Tranh có quan hệ huyết thống, con có biết chuyện này không?"
Lông mi của Mô Vì Lan hơi hơi run rẩy, sắc mặt trở nên trắng bệch, không nói gì, hai bàn tay đặt trên đùi, siết chặt lại.
Phó Chính Viễn than thờ nói: "Nhìn dáng vẻ của con, chắc là đã biết rồi. Hàn Tranh thì sao, Hàn Tranh có biết không?" "Con không rõ là Hàn Tranh có biết hay không, con vẫn chưa nghĩ ra phải nói với anh ấy như nào." "Vậy con định làm thế nào?"
Mộ Vi Lan dùng lực cắn chặt môi, “Con không biết... bổ, con xin lỗi, con thực sự không biết, con lại là con gái của chủ hai. "
Phó Chính Viễn giơ tay lên, hơi hơi ngưng lại, cuối cùng đặt lên trên vai của Mộ Vi Lan, vỗ nhẹ vài cái, “Chuyện này, bổ không biết, con cũng không có tội. Đây giống như ông trời đang trêu đùa với chúng ta thì đúng hơn, nhưng trò đùa của ông trời, đối với con và Hàn Tranh mà nói, lại đã là chuyện thực sự xảy ra. Từ khi con bước chân vào nhà họ Phó đến bây giờ, bố đối xử với con cũng không phải là tốt, bố luôn nghĩ rằng, là nhà họ Phó chúng ta đối xử tệ với con. Bây giờ...
Mộ Vi Lan ngấm ngầm nhận biết được, lời nói tiếp theo của ông Phó, nhưng cô lại không thể ngắt lời ông ấy, cô chỉ có thể ra sức cắn chặt môi, ngón tay siết chặt vào bàn tay kia của mình, dường như có cảm giác dau như vậy, trong lòng mới dễ hơn một chút. “Nếu bây giờ con với Hàn Tranh đã là kiểu quan hệ này, bố với tư cách là bố ruột của Hàn Tranh, bố hy vọng, các con có thể tạm thời chia cách một thời gian."
Nước mắt của Mộ Vi Lan, tí tách rơi, rơi lên trên mu bàn tay, từ đầu đến cuối cô cứ rũ mắt xuống.
Phó Chính Viễn nghẹn ngào, mím môi nói: "Bố biết như vậy đối với con là không công bằng, bố cũng biết, giữa con và Hàn Tranh đã có tình cảm, các con thậm chỉ còn sinh ra tiểu Đường Đậu, nhưng mà con à, bố chỉ có thể làm một người bố ích kỉ. Cho dù con có làm chuyện gì không đúng, bố cũng có thể bảo vệ con, nhưng con lại... có quan hệ huyết thống với nhà họ Phó, con và Hàn Tranh là anh em họ nội, chuyện này một khi bị lộ ra ngoài, thì cuộc đời của con và Hàn Tranh, đều sẽ sụp đổ. Có lẽ đến cả cuộc đời của tiểu Đường Đậu cũng sẽ chìm vào bóng tối. Điều này cho dù là đối với Hàn Tranh, đối với con, nhà họ Phỏ, hay là tập đoàn Phó thị mà nói, đều là một tin xấu mang tính chỉ mạng. Bố "
Mộ Vị Lan hít thở một hơi sâu, sụt sịt mũi, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Bố, con có thể hiểu cho bố” “Con à, bố xin lỗi, con vào nhà họ Phó, nhưng bố lại không bảo vệ được cho con"
Mô Vì Lan nhẹ nhàng lắc đầu, “Bố, bố không cần xin lỗi con, đây cũng là lỗi của con. Con tồn trong quyết định của bố, bố muốn con làm như thế nào, thì con sẽ làm thế đó
Nếu như hi sinh bản thân có thể đổi lấy trật tự của nhà họ Phỏ, thì cô có gì mà không bằng lòng chứ
Không phải cô vô tư, cô chỉ là không nỡ làm cho hai người quan trọng nhất của cô sẽ vì thế mà xấu hổ hoặc là bị dư luận đánh đổ
Nếu như không phải cô xuất hiện, thì Hàn Tranh và tiểu Đường Đậu, sẽ không phải đối mặt với nguy cơ to lớn này.
Hàn Tranh có lẽ có người vợ xứng với anh, tiểu Đường Đậu có lẽ vẫn nhớ người mẹ trên “sao hoà” của nó, nhưng chỉ ít sẽ không kinh hồn bạt vía giống như bây giờ. “Mấy ngày này, bố sẽ sắp xếp cho con ra nước ngoài, đương nhiên, dưới tình hình Hàn Tranh không biết chuyện, con... có đồng ý không?"
Nước mắt, cuối cùng cũng lặng lẽ rơi trên mu bàn tay.
Phó Chính Viễn nhìn thấy, mu bàn tay của Mộ Vi lần bị móng tay của cô siết chặt đến nỗi đỏ ửng lên, ông ấy nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, Mô Vị Làn khàn giọng nói: “Được, vậy visa... “Visa thì con yên tâm, bổ sẽ sắp xếp người làm ổn thoả cho con trong ba ngày" "Vậy hai ngày này... bố có thể cho tiểu Đường Đậu đến Tiên Thuỷ Vịnh ở không? Con... con muốn ở với con bé thêm một chút, cho dù là vài giờ đồng hồ cũng được " "Được, tối nay bố sẽ bảo tài xế đưa tiểu Đường Đậu đến Tiên Thuỷ Vịnh
Trên đường về biệt thự nhà họ Phó, Phó Chính Viễn ngồi trên xe, nghĩ đến cuộc điện thoại đó của Triệu Nhàn gọi cho ông ấy. “Anh, tốt nhất là anh hãy bảo Hàn Tranh và Mộ Vi Lan nhanh chóng li hôn, đuổi Mộ Vi Lan ra khỏi Bắc thành, đi đến một nơi em không thể nhìn thấy nó được nữa, nếu không thì, em không biết em sẽ làm ra chuyện gì đâu.
Phó Chính Viễn cầm chặt vào đầu cây gậy, chau mày sâu hơn.
Chuyện này, Triệu Nhẫn dĩ nhiên quá kích, nhưng đứng trên lập trường của bà ta, Phó Chính Viễn không thể ngăn cản bà là làm chuyện gì, dầu sao năm đó, cũng là món nợ của Chính Huy.
Nhưng hơn hai mươi năm trôi qua, chuyện này, sao lại còn ảnh hưởng đến hôn nhân của Hàn Tranh chu?
Đều là nghiệt duyên...
Đứa con Mộ Vi Lan đó, lúc đầu là người ông ấy không thích, không phải là vì Mộ Vi Lan khiến cho người ta không thích, mà là khi ông ấy biết được Mộ Vĩ Lan là mẹ ruột của tiểu Đường Đậu, liền xem cô là một người không biết liêm sĩ, vì sâu trong lòng cảm thấy, vi tiền mà lại tuỳ tiên mang thai hộ người khác, chắc chắn không phải đứa con gái tốt đẹp gì, mà cô bước chân vào nhà họ Phó, cũng chỉ là nhìn trúng gia thế của nhà họ Phó mà thôi.
Nhưng trải qua nhiều như vậy, cho dù là Hàn Tranh xảy ra chuyện, khi tất cả mọi người đều tưởng rằng Hàn Tranh không thể bình an trở về được nữa, thì Mộ Vi Lan lại kiên định đợi Hàn Tranh quay về.
Từ sau chuyện đó, thái độ của ông ấy đối với Mộ Vi Lan liền thay đổi rất nhiều, ông ấy bắt đầu tiếp nhận cô, dẫn dẫn cảm thấy, đứa con này tâm tư đơn thuần, không hề có tâm địa gian xào như thế, đối với Hàn Tranh và tiểu Đường Đậu cũng là thật lòng, ông ấy không thể không thừa nhận, đứa con Mộ Vi Lan này rất tốt.
Nhưng ông ấy lại không thể không hy sinh cô
Sau khi Phó Hàn Tranh từ công ty tan làm về đến Tiên Thuỷ Vịnh, vừa vào nhà, liền nhìn thấy một đôi giày thể thao nhỏ nhắn của tiểu Đường Đậu được bày trên giả dép. "BO!"
Tiểu Đường Đậu trong nhà, vừa nhìn thấy Phó Hàn Tranh về, chân đeo đôi dép bông hình con vịt màu vàng chạy đến, dang tay ôm chầm lấy chân của Phó Hàn Tranh làm nũng
Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng vỗ vào vai của đứa bé, "Sao hôm nay không chào hỏi gì mà lại đến đấy thế?”
Tiểu Đường Đậu ngửa mặt lên nhìn anh: "Hừ, có phải bố không hoạn nghênh con đến không? Có phải con đến đây, bổ sợ con sẽ tranh ngủ với Mộ Mộ không?"
Bàn tay to của người đàn ông xoa lấy đầu của con gái, cười nhẹ một tiếng, “Cũng coi như tự mình biết mình." "Hu!"
Đứa bé hừ một tiếng to hơn, chống tay ra túc giản chạy về phía sofa tố cáo với Mộ Vị Lan: "Mộ Mộ bố không hoan nghênh con đến, mẹ nói xem con có thực sự là con của bố không? Không phải con là nhất từ thùng rác về đấy chứ?"
Phó Hàn Tranh đi vào trong nhà, vừa cởi áo khoác trên người ra, vừa cười nói trêu ghẹo: "Không phải là nhặt ở thùng rác về, chỉ là nhặt ở trên đường về thôi"
Tiểu Đường Đậu khóc không ra nước mắt: "
Đây thật sự là bố ruột sao?
Mộ Vi Lan vuốt ve lên mặt của đứa bé, nói: “Anh đừng chọc giận Đường Đậu nữa."
Phó Hàn Tranh bước tới, lại gần Mộ Vi Lan, hạ thấp giọng nói: “Anh quả thực là nhặt em ở trên đường vě."
Cũng coi như là duyên phận đi.
Mộ Vi Lan đơ ra, "Chúng ta trước kia... từng gặp nhau sao?" “Ba năm trước em đang ôm hộp hài cốt của bố em dưới trời mưa thì va chạm với xe của anh, em lập tức ngất xỉu, là anh đã đưa em đến bệnh viện. Hôm đó, anh và tiểu Đường Đậu ở phòng bệnh bên cạnh em Đợi khi anh đi tìm em, thì em đã rời đi rồi.”