*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nửa tháng này Mộ Vi Lan đi tìm công việc mới, làm sim mới, có một thế giới mới. Cuộc sống của cô sau khi rời khỏi Bắc Thành, cái gì cũng hoàn toàn mới.
Thành phố không giống nhau, con người cũng không giống. Mỗi ngày từ 9 giờ sáng tới 5 giờ tối đi làm rồi lại về nhà, thỉnh thoảng đi xã giao với quản lý, hoặc đi theo các đồng nghiệp. Cô giống như dần dần quên đi Phó Hàn Tranh, nhưng mà trong lòng cô, lại cảm thấy trống rỗng.
Khi bắt đầu xin việc làm, cô đang có thai nhưng mà cô lại không thông báo. Nếu như công ty mà biết cô mang thai, sợ rằng sẽ không tuyển dụng cô. Cô cũng không dự định làm việc lâu trong công ty này, cô chỉ là tạm thời muốn tìm một nguồn thu nhập ổn định. Bây giờ đứa bé đã được 1 tháng rồi, tuy rằng bụng của cô vẫn bằng phẳng, vốn dĩ không thể nhìn ra được là cô đang mang thai. Nhưng không biết có phải là do tâm lý của cô hay không, mà cô luôn cảm thấy đứa bé có thể nghe thấy cô đang lẩm bẩm một mình.
Công ty mà Mộ Vi Lan làm, là một công ty nhỏ. Lúc đó cô gấp gáp tìm công việc, cho nên chức vụ là một nhân viên dịch vụ. Công ty của bọn họ chủ yếu làm về sàn sưởi ấm và điều hòa. Trên thực tế công việc cũng không nhẹ nhàng, phải tăng ca suốt. Mộ Vi Lan nghĩ tới về sau phải nuôi con một mình cho nên càng quan tâm tới việc kinh doanh hơn.
Quản lý từ phòng làm việc bước ra gọi cô: “Vi Lan, tối nay cô đi ký đơn hàng với tôi.”
"Vâng."
Quản lý Lí nhìn cô rồi hỏi: “Đúng rồi, cô biết uống rượu không?"
Mộ Vi Lan hơi sững người một chút, bản thân cô vốn dĩ không thể uống rượu lại thêm đứa bé nữa cho nên càng không thể uống: "Quản lý, tôi không uống được rượu. Nếu không thì anh tìm người nào đó biết uống rượu đi cùng?"
Quản lý Lí nhìn cô rồi cười: “Không sao, tôi cũng gọi Lưu Hiểu Đông đi nữa mà. Tôi và Lưu Hiểu Đông chịu trách nhiệm uống rượu, cô chịu trách nhiệm nói mấy lời đường mật với bọn họ."
Mộ Vi Lan tất nhiên hiểu “Lời đường mật" là ý gì, chẳng phải là sử dụng mỹ nhân kế sao?
Cô vừa mới vào công ty rõ ràng biết đây là một bùn lầy, nhưng lại không có cách này từ chối. Làm việc, suy cho cùng cũng sẽ có khổ sở.
Đợi Lí Hạo đi vào trong phòng làm việc, chị Lệ là đồng nghiệp của Mộ Vi Lan mới thấp giọng nói: “Vi Lan, tối nay em cẩn thận một chút. Lí Hạo đã mời người phụ trách đơn hàng này ăn mấy bữa cơm rồi nhưng đơn hàng vẫn chưa được ký. Chị nghĩ rằng... Tối nay Lí Hạo muốn em dụ dỗ người đó.”
“Nhưng mà, nếu như em không đồng ý thì Lí Hạo cũng sẽ không ép em đúng không?"
"Haiz... Đầu năm nay làm ăn không thuận lợi, em vừa mới vào công ty, về sau thì em sẽ hiểu. Đặc biệt là nhân viên nữ, hoặc là em biết uống rượu, hoặc là em có một con cá lớn khác, hoặc là em phải cố gắng làm. Nếu như không phải trong nhà có nợ thì làm gì có người phụ nữ nào muốn ra ngoài làm việc chứ. Bị người khác sàm sỡ một chút, hay là làm những thứ không quá đáng lắm thì đều phải chịu đựng."
Mộ Vi Lan nghĩ tới cuộc sống sau này, cô cảm thấy có chút khó khăn.
Chị Lệ lại hỏi: “Haiz, nghe giọng của em, không phải là người thành phố S hả? Em là người ở đâu?"
Nửa tháng này Mộ Vi Lan đi tìm công việc mới, làm sim mới, có một thế giới mới. Cuộc sống của cô sau khi rời khỏi Bắc Thành, cái gì cũng hoàn toàn mới.
Thành phố không giống nhau, con người cũng không giống. Mỗi ngày từ 9 giờ sáng tới 5 giờ tối đi làm rồi lại về nhà, thỉnh thoảng đi xã giao với quản lý, hoặc đi theo các đồng nghiệp. Cô giống như dần dần quên đi Phó Hàn Tranh, nhưng mà trong lòng cô, lại cảm thấy trống rỗng.
Khi bắt đầu xin việc làm, cô đang có thai nhưng mà cô lại không thông báo. Nếu như công ty mà biết cô mang thai, sợ rằng sẽ không tuyển dụng cô. Cô cũng không dự định làm việc lâu trong công ty này, cô chỉ là tạm thời muốn tìm một nguồn thu nhập ổn định. Bây giờ đứa bé đã được 1 tháng rồi, tuy rằng bụng của cô vẫn bằng phẳng, vốn dĩ không thể nhìn ra được là cô đang mang thai. Nhưng không biết có phải là do tâm lý của cô hay không, mà cô luôn cảm thấy đứa bé có thể nghe thấy cô đang lẩm bẩm một mình.
Công ty mà Mộ Vi Lan làm, là một công ty nhỏ. Lúc đó cô gấp gáp tìm công việc, cho nên chức vụ là một nhân viên dịch vụ. Công ty của bọn họ chủ yếu làm về sàn sưởi ấm và điều hòa. Trên thực tế công việc cũng không nhẹ nhàng, phải tăng ca suốt. Mộ Vi Lan nghĩ tới về sau phải nuôi con một mình cho nên càng quan tâm tới việc kinh doanh hơn.
Quản lý từ phòng làm việc bước ra gọi cô: “Vi Lan, tối nay cô đi ký đơn hàng với tôi.”
"Vâng."
Quản lý Lí nhìn cô rồi hỏi: “Đúng rồi, cô biết uống rượu không?"
Mộ Vi Lan hơi sững người một chút, bản thân cô vốn dĩ không thể uống rượu lại thêm đứa bé nữa cho nên càng không thể uống: "Quản lý, tôi không uống được rượu. Nếu không thì anh tìm người nào đó biết uống rượu đi cùng?"
Quản lý Lí nhìn cô rồi cười: “Không sao, tôi cũng gọi Lưu Hiểu Đông đi nữa mà. Tôi và Lưu Hiểu Đông chịu trách nhiệm uống rượu, cô chịu trách nhiệm nói mấy lời đường mật với bọn họ."
Mộ Vi Lan tất nhiên hiểu “Lời đường mật" là ý gì, chẳng phải là sử dụng mỹ nhân kế sao?
Cô vừa mới vào công ty rõ ràng biết đây là một bùn lầy, nhưng lại không có cách này từ chối. Làm việc, suy cho cùng cũng sẽ có khổ sở.
Đợi Lí Hạo đi vào trong phòng làm việc, chị Lệ là đồng nghiệp của Mộ Vi Lan mới thấp giọng nói: “Vi Lan, tối nay em cẩn thận một chút. Lí Hạo đã mời người phụ trách đơn hàng này ăn mấy bữa cơm rồi nhưng đơn hàng vẫn chưa được ký. Chị nghĩ rằng... Tối nay Lí Hạo muốn em dụ dỗ người đó.”
“Nhưng mà, nếu như em không đồng ý thì Lí Hạo cũng sẽ không ép em đúng không?"
"Haiz... Đầu năm nay làm ăn không thuận lợi, em vừa mới vào công ty, về sau thì em sẽ hiểu. Đặc biệt là nhân viên nữ, hoặc là em biết uống rượu, hoặc là em có một con cá lớn khác, hoặc là em phải cố gắng làm. Nếu như không phải trong nhà có nợ thì làm gì có người phụ nữ nào muốn ra ngoài làm việc chứ. Bị người khác sàm sỡ một chút, hay là làm những thứ không quá đáng lắm thì đều phải chịu đựng."
Mộ Vi Lan nghĩ tới cuộc sống sau này, cô cảm thấy có chút khó khăn.
Chị Lệ lại hỏi: “Haiz, nghe giọng của em, không phải là người thành phố S hả? Em là người ở đâu?"
“Ồ, em là người Bắc Thành."