Hai người ăn sáng xong liền lên xe chạy về thành phố. Lăng Tử Quân còn cố tình đổi lộ trình, lúc tới là một đường khác, hiện tại đi về lại là một đường khác. Nhìn cảnh vật xa lạ tuyệt đẹp lướt qua tầm mắt, Nhan Lam không khỏi hưng phấn nở một nụ cười rạng rỡ.
Tuy là đoạn đường về xa hơn đoạn đường đi, hiển nhiên sẽ ngồi xe đường dài còn mệt hơn trước kia một chút, nhưng được trải nghiệm tới những vùng đất mới mẻ thế này Nhan Lam cảm thấy rất xứng đáng.
Xe chạy nửa đường thì dừng lại bên bờ sông vắng người, hai người đứng ngắm cảnh uống coca, còn ăn chung một ổ bánh mì hoa cúc vừa mua của một cửa tiệm xập xệ trên phố lúc nãy.
Cửa tiệm đó chỉ có hai ông bà cụ đứng bán, tuy vắng khách nhưng chất lượng bánh lại vô cùng tuyệt vời.
Bánh rất thơm và mềm mại, thớ bánh dai mềm, vừa ra lò vẫn còn nóng hôi hổi.
Ông bà cụ rất yêu thương nhau, con cái đi làm xa không có bên cạnh, hai ông bà nương tựa cùng nhau hạnh phúc sống trong căn nhà nhỏ. Nhìn hai người có thể sống cạnh bên tới lúc răng long đầu bạc như thế, Nhan Lam và Lăng Tử Quân cũng nảy sinh sự ngưỡng mộ tận sâu trong đáy lòng.
Tại khoảnh khắc đó nhìn bà cụ lau mồ hôi cho ông cụ khi ông vất vả làm việc, lại thấy ông dẫu mệt vẫn kể chuyện vui khiến bà nở nụ cười, khung cảnh bình yên ấy sao mà hạnh phúc quá đỗi.
Nhan Lam và Lăng Tử Quân cũng mong muốn bản thân có được tình yêu tuyệt vời đó, trong lòng họ đều ngầm hy vọng một ngày tình yêu sẽ đến, ngày mà họ cùng chung tâm ý, cùng chung suy nghĩ, có thể mạnh dạn sóng bước bên cạnh đối phương đi tới cùng trời cuối đất.
-
Cả đêm không ngủ nhưng Lăng Tử Quân vẫn rất tỉnh táo, vừa đi hai người vừa tán gẫu nói chuyện.
Sau một giấc ngủ dài thì hôm nay Nhan Lam sảng khoái hơn bao giờ hết. Không còn là cái vẻ mặt ủ dột buồn chán của hôm trước, lúc này cô khoan khoái rạng rỡ tươi cười, sự phấn khởi ngập tràn hiện rõ trên gương mặt diễm lệ xinh đẹp.
Lăng Tử Quân cứ đưa Nhan Lam đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Lúc nhận được tin tối nay Lăng Tử Quân có hai tấm vé đi xem buổi hòa nhạc có sự tham gia của nghệ sĩ cello nổi tiếng Phùng Chu, Nhan Lam không thể nhịn được tròn mắt thảng thốt.
"Thật vậy sao?"
"Thật." Lăng Tử Quân cười ôn nhu, nói với cô: "8 giờ 30 buổi diễn bắt đầu, 7 giờ anh sang đón em, chúng ta đi ăn tối rồi mới đến xem."
Nhan Lam vô cùng hào hứng nở nụ cười, còn không nhịn được vui sướng khen ngợi Lăng Tử Quân mấy câu. Anh nở mũi tự hào, lại không dám biểu hiện quá nhiều trước mặt Nhan Lam.
"Nhưng mà sao anh lại biết em thích Phùng Chu? Em nhớ em chưa từng nói với anh bao giờ."
Nhận được câu hỏi khó, Lăng Tử Quân trong lòng hổ thẹn lại không hề đổi sắc mặt nói dối:
"Em đã từng nói với anh, chỉ là em không nhớ mà thôi."
Nhan Lam ngơ ngẩn, cô vẫn không tin lắm: "Thật sao?"
"Thật."
"..."
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của người đàn ông kia, Nhan Lam cũng bán tín bán nghi xem là sự thật. Có điều cô vẫn rất thắc mắc, trước giờ cô ít khi nào kể cho Lăng Tử Quân nghe về sở thích của mình... cô không nghĩ là cô đã từng nói chuyện này cho anh ấy nghe.
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của người đàn ông kia, Nhan Lam cũng bán tín bán nghi xem là sự thật. Có điều cô vẫn rất thắc mắc, trước giờ cô ít khi nào kể cho Lăng Tử Quân nghe về sở thích của mình... cô không nghĩ là cô đã từng nói chuyện này cho anh ấy nghe.
Hai người ngồi trên xe đổi chủ đề để nói liên tục, đang vui vẻ trò chuyện, đột nhiên cô lại nhớ ra chuyện đêm qua, ngập ngừng hỏi anh:
"Hôm qua hình như em đã ngủ quên."
Ký ức còn sót lại trong tâm trí của Nhan Lam đêm qua chỉ dừng ở đoạn hai người trầm mặc không nói gì ở trên xe. Bởi vì quá ngại ngùng việc ngủ chung phòng nên cô tránh mặt nhìn ra ngoài cửa, định bụng ngắm đường cho bớt chán lại không ngờ bản thân ngủ quên mất.
"Anh đã đưa em lên phòng sao?"
Lăng Tử Quân nghe thấy thanh âm của cô tràn ngập sự ngượng ngùng, nhìn sang thì Nhan Lam lại cúi đầu không dám đối diện với anh. Người đàn ông lẳng lặng nhìn gò má và vành tai đỏ ửng của cô gái, không nhịn được khẽ cười một tiếng.
Trông như một bé thỏ đang sợ sệt vậy, đáng yêu và ngọt ngào đến mức hun nóng trái tim Lăng Tử Quân tan chảy ra thành một bãi nước.
Trông như một bé thỏ đang sợ sệt vậy, đáng yêu và ngọt ngào đến mức hun nóng trái tim Lăng Tử Quân tan chảy ra thành một bãi nước.
Lăng Tử Quân lặng lẽ dời tầm mắt, anh hơi lơ đãng nói:
"Đúng rồi, hôm qua em còn mè nheo nói mớ, bảo là không thể ngủ nếu thiếu anh được."
Nhan Lam nghe xong thì hồn vía lên mây, gương mặt cô đỏ bừng lên vì quá mức xấu hổ, cô lắp bắp không tin:
"Sao có thể thế được...!"Truyện
"Anh nói thật đấy, em cứ nắm ghì tay anh như thế này này." Vừa nói Lăng Tử Quân vừa làm lại hành động đêm qua Nhan Lam đã làm với anh, "Em không cho anh đi, nói muốn ngủ với anh."
Lời nói của Lăng Tử Quân nửa thật nửa đùa, thành công biến Nhan Lam thành một bé tôm luộc. Cô đỏ mặt chối cãi, nhưng rồi lại lờ mờ nghĩ đến cái nết ngủ xấu xí của mình, hẳn là đã làm phiền người đàn ông kia không ít.
Nhan Lam cứ bận lòng suy nghĩ, Lăng Tử Quân lại nghiêng mặt quan sát biểu cảm của cô, thấy cô bị lời nói của mình làm cho lúng túng thì càng thêm vui vẻ mỉm cười.
Nụ cười ấy quá đỗi dịu dàng, khiến Nhan Lam run run cả giận:
"Anh- anh cười gì chứ!"
Cô ngẩng mặt lên nhìn thì liền bị gương mặt tuấn tú của người đàn ông kia hút hồn. Đôi mắt người nọ sâu thẳm như mặt hồ mùa thu phẳng lặng, mi mắt dài tinh tế khẽ chớp, toàn bộ linh hồn cô như bị anh cướp đi mất.
Quá mức nguy hiểm! - Nhan Lam trong lòng run run sợ sệt.
Tim ơi sao mày không thể khiêm tốn hơn một chút vậy? Thình thịch lớn tiếng như thế có phải muốn cho anh ấy nghe thấy được không?
Nhan Lam thầm trách mắng trái tim hư hỏng không nghe lời của mình, nhưng biết sao được chứ, cảm xúc là của cô, cô không thể khống chế được mình...
Hai người cứ trong bầu không khí ngượng ngùng như thế kéo dài, gò má Nhan Lam đỏ ửng, Lăng Tử Quân lại không nhịn được đưa tay sang sờ sờ dái tai cô.
Xúc cảm ấm nóng mềm mại khiến cả hai đều rơi vào mê man. Anh mân mê tai cô, lại đưa tay sờ nhẹ vào làn da trắng gần như phát sáng ấy. Chấp niệm trong lòng không kiềm được tuôn trào, sự yêu thích không chút che dấu nào hiện lên rõ rệt.
Không khí động lại sền sệt, Nhan Lam và Lăng Tử Quân đều cảm thấy rất ngạt thở bức bối.
Giá mà có thể thẳng thắn nói lời yêu nhỉ? - "..." Nhan Lam ngập ngừng không thốt nổi thành lời. Không hiểu sao cô vẫn cứ cảm thấy còn một rào cản vô hình nào đó chắn ngay trước mặt mình, ngăn cản không để cho cô dũng cảm tiến về phía anh ấy.
Cô không dám nói!
Đứng trước tình yêu, Nhan Lam dường như không còn là chính cô nữa. Cô sẽ luôn đắn đo hoảng sợ, không biết mình phải làm gì tiếp theo.
Mở lòng để cho anh ấy tiến vào cuộc sống của cô đã là bước tiến lớn nhất rồi, thế nhưng để mạnh dạn nói ra lời yêu thì lại quá khó. Cô nói ra, liệu anh ấy sẽ hiểu chứ?
Cô gái nọ cứng đờ người không thể cử động, đầu lại càng thêm cúi thấp để mặc cho Lăng Tử Quân đưa tay vuốt ve gương mặt mình. Sự e thẹn ngại ngùng này Nhan Lam thật sự không muốn để lộ ra chút nào.
Đã bao lâu rồi cô không còn là Nhan Lam của trước kia nữa - yêu thích cái gì đều thể hiện rõ ra trước mắt. Những năm tháng trưởng thành này, Nhan Lam luôn tập cho mình cách sống cứng rắn và mạnh mẽ, luôn che giấu đi cảm xúc thật của bản thân, ép buộc mình phải cằn cỗi hiểu sự đời.
Thế nhưng trước mặt người đàn ông mà cô thích, Nhan Lam lại không có cách nào che đậy tình cảm mãnh liệt này.
Có lẽ cô vẫn luôn là thế, tựa như cành hoa hồng, tuy mình đầy gai nhọn nhưng bản tính vốn mềm mỏng dịu dàng.
Nhan Lam vẫn luôn khao khát được một lần thả lỏng bản thân trở nên yếu đuối, có người khiến cô tín nhiệm dựa dẫm, được một người đàn ông yêu thương cô vô điều kiện, dung túng cô, chiều chuộng cô, bảo vệ cô.
Và khi người đàn ông ấy xuất hiện, Nhan Lam sẽ đáp trả bằng tình cảm chân thật nhất tận sâu trong đáy lòng mình.