Phùng Nhất Ngũ vừa sáng đã nhận được thông báo của tai mắt nói rằng Kiều Thể Vi trở về nước, sự việc chấn động này hại anh sáng sớm ngủ không yên, phải bật dậy ngay trên giường muốn gọi cho Lăng Tử Phong báo tin tức nóng hổi.
Bình minh đối với Phùng Nhất Ngũ diễn ra vào độ 2-3 giờ chiều, với cái người hoạt động về đêm như anh ta, thì lúc mọi người đang tất bật làm việc, với Phùng Nhất Ngũ đây mới chính là thời khắc ngày mới bắt đầu.
Lúc gọi điện cho Lăng Tử Phong, tổng đài cứ liên tục báo rằng không liên lạc được, hại Phùng Nhất Ngũ tức muốn điên lên được.
Cái lô đất bọn họ đầu tư mấy nay Phùng Nhất Ngũ đã thay Lăng Tử Phong giải quyết ổn thỏa cả rồi. Đúng là trước kia có hay gọi điện làm phiền tới cậu ta, nhưng cậu ta có cần độc ác tới mức chặn số vậy không?
Phùng Nhất Ngũ cảm thấy trái tim bị tổn thương sâu sắc, bởi thế anh ta bỏ luôn việc ở công ty của mình, chạy tới công ty của Lăng Tử Phong làm loạn, đòi trợ lý của Lăng Tử Phong kéo cho bằng được giám đốc đang rong chơi bên ngoài quay về.
Ngay lúc này đây, nhận thấy biểu cảm biến đổi khác lạ của Lăng Tử Phong khi nghe được tin Kiều Thể Vi trở về, Phùng Nhất Ngũ càng thêm hào hứng.
"Sao, có phải tin tức sốt dẻo này rất đáng nghe không?"
"Cô ta về từ khi nào?"
Lăng Tử Phong không vội vui mừng ngay, chỉ muốn hỏi cặn kẽ một chút để nắm thêm ít tình hình thực tế.
"Vừa bay về sáng nay, nghe nói lão Kiều vui mừng cười tít cả mắt, đãi tiệc ăn mừng từ sáng đến đêm, bây giờ hẳn là còn đang tăng 3 tăng 4 gì đó ở nhà."
Lăng Tử Phong không vội vui mừng ngay, chỉ muốn hỏi cặn kẽ một chút để nắm thêm ít tình hình thực tế.
"Vừa bay về sáng nay, nghe nói lão Kiều vui mừng cười tít cả mắt, đãi tiệc ăn mừng từ sáng đến đêm, bây giờ hẳn là còn đang tăng 3 tăng 4 gì đó ở nhà."
Kiều lão gia có độc nhất một cô con gái ruột là Kiều Thể Vi, hiển nhiên yêu thương đứa con gái này vô cùng. Năm đó Kiều Thể Vi thất tình nên bỏ sang nước ngoài du học, chuyện này đối với Kiều lão gia là nỗi muộn phiền sâu sắc.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Kiều lão gia đương nhiên không thể trách Lăng Tử Quân được. Ông ta cũng hiểu rằng tuổi trẻ ngông cuồng, có sự kiêu ngạo của riêng mình, đương nhiên không chấp nhận mối hôn sự mà gia đình tác hợp.
Bất quá lần này Kiều Thể Vi quay về là để điều hành việc kinh doanh của gia tộc, Kiều lão gia cũng tuổi già sức yếu, muốn tìm cho cô con gái rượu một tấm chồng nương tựa, có thể đôi bên môn đăng hộ đối, cùng làm chỗ dựa cho nhau.
Hai nhà Lăng và Kiều từ lâu đã có mối giao tình tốt, trước kia Kiều Thể Vi lại đem lòng yêu Lăng Tử Quân như vậy, lần này trở về còn dấy lên tin đồn Kiều lão gia muốn chọn chàng rể cho cô con gái rượu... hẳn là việc này trong tương lai sẽ khiến cho Lăng Tử Quân lao đao không ít.
Thế lực của nhà họ Kiều không phải dạng tầm thường, nếu như hai nhà kết thành sui gia thì chỉ có thể là hổ mọc thêm cánh. Đương nhiên nhà họ Lăng cũng không muốn phải mích lòng với đối tác làm ăn lâu năm thân thuộc có thế lực hùng mạnh như nhà họ Kiều. Mối hôn sự đầy lợi ích này, Lăng Tử Phong thầm nghĩ bố mẹ anh đều đã có suy tính cẩn thận cả rồi.
"Lăng Tử Quân lần này chắc là lành ít dữ nhiều đây."
Phùng Nhất Ngũ âm thầm tính toán, bên cạnh lại nghe Lăng Tử Phong cười lạnh.
Phùng Nhất Ngũ âm thầm tính toán, bên cạnh lại nghe Lăng Tử Phong cười lạnh.
"Với tính cách của Tử Quân e là không dễ dàng gì thỏa hiệp. Đã thế gần đây nó còn đang muốn nối lại tình xưa với vợ cũ... sao có thể buông xuôi để chuyện này đi theo ý của các bậc tiền bối được."
Nhắc tới Lăng Tử Quân và Nhan Lam, ánh mắt của anh lạnh đi vài phần.
Nhìn khóe môi người nọ câu lên thành nụ cười đầy rợn người, Phùng Nhất Ngũ cảm thấy tinh thần của Lăng Tử Phong không tốt, liền quyết định kéo người đàn ông nọ đi bar giải nỗi muộn phiền.
"Thôi nào, đi uống rượu giải sầu đã, đừng có ở đây mà dọa ma tôi."
Phùng Nhất Ngũ vừa kéo người đi vừa khuyên nhủ.
"Kiều Thể Vi trở về đối với cậu là chuyện vô cùng có lợi, đi uống mấy ly rồi từ từ tôi và cậu tính tiếp."
Nói rồi không đợi Lăng Tử Phong từ chối, Phùng Nhất Ngũ đã đưa người ra tới tận thang máy.
-
Mối giao tình của Phùng Nhất Ngũ và Lăng Tử Phong diễn ra từ thuở đại học, lúc đó vô tình hai người gặp nhau trong buổi tiệc của giới thượng lưu, ban đầu chỉ định xã giao mấy câu cho có lệ, cả hai còn không có ấn tượng tốt với đối phương.
Nhưng tình cờ sau này phát hiện đối phương học chung một trường với mình, còn là cùng khoa cùng lớp, vô cùng có duyên với nhau. Về sau còn được xếp chung trong nhóm nghiên cứu nên từ lạ thành quen.
Phùng Nhất Ngũ tính cách xởi lởi quen biết với rất nhiều loại người, bất quá anh ta đối với ai cũng là nói chuyện xã giao không đáng để tâm. Duy nhất đối với Lăng Tử Phong là anh ta thật lòng muốn làm bạn.
Có lẽ tính cách và lối suy nghĩ giống nhau nên hai người dần trở nên thân thiết. Tuy rằng Lăng Tử Phong cứ hay nổi cáu vô cớ với Phùng Nhất Ngũ, nhưng Phùng Nhất Ngũ biết người kia xem anh ta là anh em thật sự, trao đổi với nhau luôn rất thật tâm không lừa dối.
So với đứa em trai cùng cha cùng mẹ với mình, Lăng Tử Phong quả thực là thân thiết Phùng Nhất Ngũ hơn.
Từ bé bố mẹ đã thiên vị Lăng Tử Quân hơn anh, nên trong thâm tâm của Lăng Tử Phong, Lăng Tử Quân là một đứa em trai cản đường, rất không vừa mắt anh.
Ngay từ khi còn nhỏ Lăng Tử Phong đã luôn phải chịu đựng cái cảnh so sánh hai anh em của bố mẹ, suốt 30 năm cuộc đời, anh chưa từng một giây phút nào ngừng nghĩ về việc làm sao để dành phần hơn đối với Lăng Tử Quân.
Cùng một cha sinh, cùng một mẹ đẻ, đều là con trai mà họ nuôi nấng dưỡng thành, cớ gì mà Lăng Tử Quân luôn luôn được yêu thương hơn?
Chẳng phải đây đều là sự thiên vị của bố mẹ sao? Vì cái gì mà Lăng Tử Quân luôn luôn có được ưu ái đến vậy, chiếm hết ánh hào quang của anh.
Vốn dĩ Lăng Tử Phong không ghét Lăng Tử Quân, chỉ là em trai của anh lớn lên lại quá nổi bật, cái cách mà nó tỏa sáng trước đám đông khiến anh ghen tị, anh ghét nhìn thấy cảnh tượng bố mẹ vây quanh nó hỏi han, cưng chiều, cái gì tốt đẹp cũng dành riêng cho nó.
Còn anh thì sao? Anh từ bé đến lớn cố gắng đến như vậy để được gì? Còn không phải là vì muốn chiếm lấy một chút sự quan tâm của bố mẹ hay sao?
Còn anh thì sao? Anh từ bé đến lớn cố gắng đến như vậy để được gì? Còn không phải là vì muốn chiếm lấy một chút sự quan tâm của bố mẹ hay sao?
Thế nhưng cho dù anh có làm gì cũng không thể đổi lấy một chút hài lòng nào từ phía bố mẹ, họ luôn cho rằng sự thành công của anh là điều hiển nhiên mà có, chưa từng nghĩ đó là mồ hôi, là nước mắt mà anh đổi lấy được.
Nói cho cùng người bố mà anh luôn kính trọng kia từ trước đã có ý định giao cái ghế chủ tịch cho thằng em trai đáng ghét, chưa từng nghĩ sẽ chừa lại cho anh chút cơ hội nào...
Đó cũng chính là lý do vì sao năm đó Lăng Tử Phong quyết định xuất ngoại du học, phải tìm mọi cách mở ra vây cánh, tìm đường tự cứu lấy mình.
Kẻ không được đối xử công bằng như anh ở trong căn nhà đó cảm thấy ngột ngạt đến mức dị thường. Dẫu cho bình thường có cười nói vui vẻ, thật chất tự bản thân anh biết, trong lòng người cha người mẹ kia không xem trọng anh bằng đứa em trai nhỏ hơn hai tuổi.
Từ nhỏ, cho dù là cả anh và Lăng Tử Quân cùng rơi xuống hồ nước lạnh, bố vẫn mặc kệ chân bị đau lao xuống hồ vớt nó lên trước. Còn anh, mặc anh ở đó chuột rút đuối nước, lúc được đem lên bờ thì đã bất tỉnh, còn sốt đến hai ngày sau mới tỉnh dậy.
Lăng Tử Quân... đây vẫn luôn là cái gai trong lòng anh, mãi mãi không dứt ra được. Lăng Tử Phong đã từng nghĩ, chỉ cần một ngày Lăng Tử Quân còn xuất hiện trên đời, thì mãi mãi Lăng Tử Phong anh chỉ là kẻ đến sau không đáng chú ý tới.
Trong lòng mang đầy tâm sự khiến Lăng Tử Phong không kiềm được uống rượu thay nước, hoàn toàn mất đi kiểm soát.
Phùng Nhất Ngũ không nỡ nhìn anh tự giày vò chính mình nên đã ngăn cản mấy lần, chỉ tiếc là Lăng Tử Phong không để tâm, giật lấy chai rượu nóc hết một hơi dài.
Đêm đó trong quán bar đông người qua lại, âm nhạc sôi động vang lên khuấy đảo không gian.
Phùng Nhất Ngũ ngăn chặn ly rượu của Lăng Tử Phong mất lần không được, mà người đàn ông kia cứ liên tục nóc mấy chai, đến mức bụng dạ dần đau rát, tâm trạng càng thêm phức tạp.
"Phong Phong! Phong Phong, đừng uống nữa!"
Mặc cho Phùng Nhất Ngũ can ngăn, Lăng Tử Phong vẫn giật lấy chai rượu từ tay anh ta, đưa đến bên môi nhấp một ngụm to.
"Vì cái gì chứ... vì cái gì?"
"Này, Phong Phong? Say rồi à? Cậu đang nói cái quái gì vậy?"
Phùng Nhất Ngũ nghe không hiểu Lăng Tử Phong muốn nói gì, âm thanh trong quán bar quá lớn, lấn át tiếng của người kia.
Anh ta đưa tay lây lây người Lăng Tử Phong, mà người nọ lúc này dường như đã mất đi lý trí, nói trong sự mơ hồ.
"Vì cái gì nó luôn được hưởng lợi hơn tôi... vì cái gì tôi thích món đồ nào nó cũng thích món đồ đó... vì cái gì mọi người đều thương nó hơn tôi..."
"Ông trời bất công...! Nếu như ông trời không cho tôi thứ gì, tôi sẽ đoạt thứ đó cho bằng được!"
"Tôi không thể lại mất Tiểu Lam vào tay nó... tôi không thể để chuyện đó xảy ra được!"