Làm chuyện xấu nhưng gương mặt Lăng Tử Quân lại chẳng mảy may đổi sắc, anh âm thầm xóa luôn mấy dòng tin nhắn vừa rồi không để lại chút dấu vết nào.
Nhưng Lăng Tử Phong nhận được câu trả lời kia thì không hài lòng, anh ta vẫn cố chấp nhắn lại:
"Không phải em rất thích nhạc công họ Phùng đó sao? Còn nói muốn săn vé buổi hòa nhạc có anh ta tham gia. Lần này Đại Ngũ khó khăn lắm mới kiếm được vé, em cùng đi xem với anh đi."
Nhìn dòng tin nhắn gửi tới mà Lăng Tử Quân cảm thấy gai mắt không chịu được, rõ biết anh không có tư cách gì để ghen nhưng cũng không nhịn được giở trò xấu xa.
"Bận rồi, không đi được." Vẫn là Lăng Tử Quân giả dạng chính chủ của điện thoại gửi tin nhắn đi.
Nhưng cho dù có là giả dạng, nhìn cách nhắn tin Lăng Tử Phong vẫn ngờ ngợ cảm thấy có điều gì rất quái lạ. Bình thường Nhan Lam sẽ không cộc cằn như thế, nhắn tin với anh lắm lúc còn thả nhẹ mấy chiếc sticker đáng yêu.
Không lẽ sáng sớm anh làm phiền giấc ngủ của cô khiến Nhan Lam không vui?
Nhưng Nhan Lam là người dịu dàng dễ tính, chưa từng nổi giận với anh bao giờ. Không thể nào có chuyện cô hành động như thế được. Lăng Tử Phong suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm ra lý do, nhưng anh không bỏ cuộc:
"Hay là việc anh giao cho em nhiều quá nên em không có thời gian? Tiểu Lam đừng lo, số công việc đó em để lại đi, anh làm giúp em."
"..."
Chân mày của người đàn ông sắp bị cướp vợ không nhịn được nữa nhíu chặt, bàn tay đang nắm lấy điện thoại cũng nổi lên gân xanh. Lăng Tử Quân tức giận nói bóng nói gió:
"Ở trong công ty lại không công tư phân minh, làm giám đốc kiểu gì thế không biết?"
Lăng Tử Quân chẳng thèm trả lời lại tin nhắn của Lăng Tử Phong, anh lúc này chỉ đang nghĩ tới nhạc công họ Phùng mà Lăng Tử Phong nói đến chính là ai vậy chứ?
Điều này khiến anh rất canh cánh trong lòng, anh tự nhận bản thân yêu Nhan Lam nhưng lại không hiểu biết gì về sở thích của cô ấy... anh xứng đáng để yêu cô ấy sao?
Trong lòng bồn chồn khiến gương mặt của Lăng Tử Quân càng lúc càng trở nên kém sắc, người đàn ông nọ không nhịn được ngồi bần thần xuống ghế, lại thấy tin nhắn của Lăng Tử Phong gửi tới.
"Tiểu Lam cứ từ từ suy nghĩ nhé, 8 giờ anh đến trước cửa nhà em."
Sau khi tin nhắn kia được gửi, còn đính kèm cả tấm ảnh hai vé xem buổi hòa nhạc.
Trên vé có ghi tên nghệ sĩ cello nổi tiếng Phùng Chu.
Phùng Chu?
Lăng Tử Quân nhanh tay phóng to tấm ảnh, rồi lại nhẩm đi nhẩm lại cái tên Phùng Chu này. Nghe quen lắm... dường như ai đó đã từng nhắc đến cái tên này với anh.
Trong vài giây suy nghĩ đó Lăng Tử Quân đã vội vàng gọi điện cho chủ quản phòng Pháp luật của công ty con mà anh đang điều hành – Cố Thiên Hạo.
Sáng sớm, bình minh trên biển đẹp một cách kỳ lạ. Ánh sáng mặt trời bao phủ khắp một vùng đất, xua tan đi cái giá lạnh của sương mai, bắt đầu một ngày mới tràn đầy năng lượng.
Lăng Tử Quân gấp đến muốn chết, lại không nghĩ cùng giờ này nhân viên đang nghỉ cuối tuần như Cố Thiên Hạo quý lắm cái giấc ngủ vàng không hề muốn tỉnh lại.
Tiếng chuông điện thoại đánh thức không chỉ một mình Cố Thiên Hạo mà còn có cả Tư Lan.
Cố Thiên Hạo còn chưa chịu mở mắt bắt điện thoại thì Tư Lan đã bị tiếng chuông đánh thôi thúc này làm cho mệt tim choàng tỉnh. Cô với tay cầm điện thoại, còn định mắng chửi sao mà người gọi tới không biết lựa giờ gì hết thì đột nhiên lại thấy cái tên "Lăng tổng" to oành trên màn hình.
"..." Tư Lan điếng người tỉnh hồn.
Cô lây lây Cố Thiên Hạo, "Anh- anh!"
"Để anh ngủ chút."
Cố Thiên Hạo hơi cáu gắt, mấy nay công việc mệt nhọc y chẳng ngủ được bao nhiêu, tối qua còn thức cả đêm để chạy deadline, tranh thủ tối nay còn dẫn bạn gái đi xem buổi hòa nhạc.
Thấy Cố Thiên Hạo không có ý định dậy, Tư Lan vẫn lây người anh, bồi thêm một câu: "Lăng tổng gọi, Lăng tổng đó, sếp anh, chồng của con nhỏ em ghét!"
"..."
Cố Thiên Hạo vừa nghe Lăng Tử Quân gọi đến thì ba hồn bảy vía chạy về ngay.
Y giật mình ngồi phắt dậy trên giường, lại quay sang bạn gái quát:
Y giật mình ngồi phắt dậy trên giường, lại quay sang bạn gái quát:
"Anh nói lại một lần cuối, vợ của sếp em không được ăn nói hỗn hào. Để anh nghe được thêm một lần nữa thì chúng ta chia tay."
"..." Tư Lan mới sáng sớm còn chưa tỉnh ngủ lại bị bạn trai nạt cho một trận thì hai mắt trợn to tức giận. Cô ta chưa kịp mè nheo thì bạn trai đã bỏ ra ngoài nghe điện thoại rồi.
Chết tiệt... tên bạn trai giàu có đẹp mã khốn khiếp! Nếu không phải y có tiền, có sắc, Tư Lan còn lâu mới chịu ấm ức như thế này.
Bỏ mặc Tư Lan ở trong phòng đang bực mình ra sao, Cố Thiên Hạo chưa kịp rửa mặt phải chạy ra ngoài gọi điện lại cho ông chủ.
Hồi chuông thứ nhất vang lên thì Lăng Tử Quân đã bắt máy rồi, mở màn là âm thanh lạnh băng của anh: "Sao bây giờ mới bắt máy?"
Cố Thiên Hạo lạnh sống lưng, mặc dù không nhìn thấy mặt của ông chủ nhưng chỉ với tiếng nói này thôi cũng đủ khiến y rét run cả người.
"Xin lỗi Lăng tổng, ngài tìm tôi có việc gì không?"
Nghe lời xin lỗi, Lăng Tử Quân tằng hắng một hơi, ngẫm nghĩ thấy lẽ ra anh mới là người phải xin lỗi, gọi điện cho người ta sớm như vậy.
Nhưng hiện tại gấp lắm rồi, không vòng vo nữa, Lăng Tử Quân vào thẳng vấn đề.
"Có phải hai hôm trước cậu nói với tôi vừa săn được vé của buổi hòa nhạc gì không?"
"À... phải, phải!" Cố Thiên Hạo hơi lag, y vội đáp rồi hỏi lại: "Sao vậy ạ?"
Lăng Tử Quân ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Tôi mua lại hai vé xem buổi hòa nhạc của cậu, cậu mua bao nhiêu, tôi trả giá gấp 10."
"..."
Cố Thiên Hạo vừa sớm đã nhận được cuộc gọi từ ông chủ, còn chưa hoàn hồn thì liền có thêm một bất ngờ khác xảy đến. Y trợn mắt há mồm trong vô thức, lại nghe tiếng Lăng Tử Quân ở đầu dây bên kia gấp rút hỏi:
"Không được sao? Vậy cậu ra giá đi, bao nhiêu tôi cũng trả."
Cố Thiên Hạo như chết đứng, ông chủ chịu chi như vậy, khẳng định là mua vé hòa nhạc cho bà chủ...
Nghĩ là vậy, y nhanh chóng đáp lời: "Không- không, hai vé này không đáng giá bao nhiêu, để tôi gửi ngài."
"Sao có thể làm vậy được, tôi nhớ cậu đã phải vất vả lắm mới mua được vé, đừng khách sáo, cậu cứ nói giá tiền đi."
"Thật sự không đáng giá bao nhiêu mà thưa ngài. Lăng tổng trước đó đã giúp tôi không bẽ mặt trước mặt bạn bè của Lan Lan... lần đó tôi vẫn còn nợ ngài một lời cảm ơn, nên vé này để tôi gửi ngài."
Lần trước Cố Thiên Hạo ra oai trước mặt bạn gái, nói dối với Tư Lan rằng bản thân đặt được chỗ ở nhà hàng nổi tiếng. Nhưng thật chất lần đó vì thắng vụ kiện tụng lớn, Lăng tổng đã giúp y đặt chỗ xem như món quà cảm ơn. Cũng vì Tư Lan cứ thích khoe khoang, mời bạn bè tới, lại không nghĩ Nhan tiểu thư kia chính là bà chủ Lăng.
Không nhờ có Lăng Tử Quân biết chuyện không vạch trần, thì lần đó Cố Thiên Hạo đã nhục mặt ê chề trước Tư Lan rồi.
Tư Lan có chút vóc dáng, gương mặt lại có nét khả ái dễ nhìn, Cố Thiên Hạo thay người yêu như thay áo, lại không tiếc tiền chịu chi, đối với bạn gái chỉ xem là mấy món trang sức mang bên người mà thôi. Y khoe mẽ vì muốn cô nàng càng thêm yêu mình, dẫu sao Cố Thiên Hạo cũng quá hiểu ý tứ của Tư Lan rồi, xem y như rùa vàng mà thôi, vơ vét hết tiền thì kiểu gì cũng bỏ. Cố Thiên Hạo cũng không tốt lành gì, nói chung mối quan hệ giữa họ là kiểu ông ăn chả bà ăn nem, đôi bên cùng có lợi thì việc gì phải nghĩ nhiều.
Lăng Tử Quân cứ từ chối mãi mà Cố Thiên Hạo vẫn nhất quyết không lấy tiền, cuối cùng anh cũng đành bó tay.
"Vậy thôi được, cảm ơn chủ quản Cố, có dịp tôi mời cậu ăn trưa."
"Lăng tổng khách sáo quá rồi."
Điện thoại tắt đi, Lăng Tử Quân cũng nhanh tay xóa luôn tin nhắn cũ của Lăng Tử Phong. Đúng lúc anh xoay người bước vào trong phòng thì thấy Nhan Lam đã tỉnh dậy từ lúc nào, cô ngồi trên giường dụi mắt nhìn anh.
"Sao anh dậy sớm vậy...?"
Sáng sớm gương mặt của cô gái nọ có chút ngơ ngác hồn nhiên, bởi vì đã ngủ một giấc quá ngon nên hai mắt hơi sưng sưng, cô đưa tay xoa mắt, miệng thì ngáp dài.
Dường như đã quen thuộc với sự hiện diện của Lăng Tử Quân, lắm lúc Nhan Lam cũng chẳng buồn để ý đến hình tượng của mình nữa. Mà cho dù cô có ra sao, trong mắt Lăng Tử Quân, Nhan Lam vẫn là cô gái xinh đẹp nhất, hoàn hảo nhất trên thế giới này.
Anh mỉm cười ôn nhu nhìn cô, đi tới bên giường, đặt điện thoại của cô xuống bàn.
"Sáng sớm dậy đón ánh bình minh trên biển rất thú vị đó, em bé ngủ nướng à."
"..." Nhan Lam vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn nhưng nghe lời anh nói vẫn biết là Lăng Tử Quân cố tình ghẹo cô.
Nếu là trước kia, còn lâu Lăng Tử Quân mới mở miệng nói ra được câu nói bông đùa này.
Nhan Lam cảm thấy rất thú vị, chỉ là cô vẫn hơi tức.
Cô đưa tay chỉ chỉ đồng hồ treo trên tường:
"Còn sớm như vậy, anh nói ai là em bé ngủ nướng hả?"
Đón nhận sự giận dỗi của cô, Lăng Tử Quân chỉ bật cười.
Nhan Lam ngồi một lúc mới nhớ ra khi nãy Lăng Tử Quân cầm điện thoại của cô. Cô bỏ chân xuống giường, vừa vào nhà vệ sinh vừa hỏi:
"Lúc nãy sao anh lại cầm điện thoại của em vậy?"
Lăng Tử Quân ở sau lưng Nhan Lam giở trò tiểu nhân nhưng lại không hề nao núng trả lời.
"Cuộc gọi tiếp thị mà thôi. Sợ em thức giấc nên anh bắt máy giúp em."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK