Bàn tay của Lăng Tử Phong đưa tới nắm lấy tay Nhan Lam sờ vào mặt mình, “Em tự mình sờ thử anh xem.”
Nhan Lam có chút sợ, bình thường cô không tiếp xúc gần với các bạn nam khác. Hôm nay đột nhiên lại bị nắm tay như vậy, lại còn là một chàng sinh viên điển trai, vẻ đẹp như được nghệ nhân tạc khắc vô cùng tỉ mỉ cẩn thận, thật sự là mãn nhãn vô cùng… Cô theo phản ứng tự nhiên mà rụt tay về, trái tim có chút đập nhanh đến lạ.
Nhưng Lăng Tử Phong vẫn giữ chặt tay cô, anh hơi câu khóe môi cười, chà sát tay cô lên mặt anh.
“Em kiểm chứng đi.”
Hai mắt của Nhan Lam mở to, cô hơi khựng lại một chút nhìn anh, sau đó bất giác đưa tay sờ đi sờ lại gương mặt góc cạnh hoàn hảo của chàng sinh viên trước mặt.
Có hơi ấm nha, lại có cảm giác vô cùng hoàn hảo nữa. Da dẻ người này hẳn là được chăm chút tốt lắm, sao lại có thể mang đến xúc cảm khi chạm vào tốt đến mức này chứ.
Thấy Nhan Lam cứ ngơ ngẩn sờ mặt mình, Lăng Tử Phong liền không nhịn được bật cười.
Trước giờ không phải Lăng Tử Phong chưa từng nhìn thấy các nữ sinh vì anh mà mất hồn, chỉ là anh chưa từng để tâm đến ánh mắt của người khác nhìn mình như thế nào. Nhưng hôm nay Lăng Tử Phong lại đặc biệt chú ý đến biểu cảm của cô gái này.
Khác biệt so với những người khác, Nhan Lam không phải là vì yêu thích nhan sắc của anh mà ngơ ngẩn, cô ấy chỉ là đang ngẫm nghĩ vì sao da mặt của một người con trai lại có thể đẹp đến mức này mà thôi – Lăng Tử Phong thầm nghĩ mà cười.
“Da mặt đẹp lắm sao? Em sờ nãy giờ cũng rất lâu rồi không buông, anh tính thêm phí phụ thu đấy.”
Lăng Tử Phong dán chặt tay cô lên da mặt anh, gương mặt tuyệt hảo như minh tinh điện ảnh đó gần sát bên cạnh, hơi thở ấm nóng gần kề khiến Nhan Lam có chút lo sợ.
Cô trộm nuốt cổ họng đang khô nóng, cảm thấy người này thật là đẹp trai. Với một người đam mê cái đẹp như cô, bắt gặp được một anh chàng đẹp trai thì thực sự quá tốt. Nếu có cơ hội, Nhan Lam rất muốn mời anh ấy đến phòng tranh, nhờ anh ấy làm mẫu để cô vẽ chân dung.
Gần đây giảng viên hướng dẫn có giao cho cô một bài vẽ chân dung tùy thích, nói cô hãy tìm một người bạn nào đó, nhờ họ ngồi làm mẫu cho cô vẽ. Nhưng Nhan Lam lại cảm thấy nếu nhờ bạn bè thì không có gì đặc biệt cả, nếu có thể nhờ một người xa lạ lại có gương mặt tỉ lệ vàng thì tốt biết mất.
Nhan Lam ngẫm nghĩ rồi rút bàn tay về, cô có chút ngại ngùng nhìn Lăng Tử Phong, nhỏ giọng lí nhí nói:
“Xin lỗi, em có chút mất tập trung.”
Lăng Tử Phong cười cười không nói gì, quay mặt sang nhìn xuống sân trường, lúc này đám đông ở sân tập bóng đã giải tán, Lăng Tử Quân cũng đã rời đi từ bao giờ. Nhan Lam đứng ở bên cạnh anh ta, ngơ ngẩn đứng nhìn sườn mặt của người kia.
Thật ra Nhan Lam cũng không quen biết nhiều người cho lắm, đối với đàn anh này cô hoàn toàn mù tịt thông tin.
Đứng một hồi cảm thấy bầu không khí ngượng ngùng thế nào ấy, cuối cùng Nhan Lam phải lên tiếng trước.
“Sao anh lại đến tòa F vậy? Không phải nơi này cấm sinh viên ra vào hay sao?”
Tòa F nơi này chính là nơi đại cấm kỵ của trường đại học, Nhan Lam mới vào trường hai năm cũng nghe được một số tin đồn thất thiệt.
Nào là năm đó tòa F có trận hỏa hoạn lớn làm sinh viên bị thương, nào là giảng viên không biết vì sao lại như là phát điên dùng dao giấu trong balo đâm sinh viên đến nhập viện, rồi còn cả việc sinh viên mỗi buổi tối ở lại nơi này học đều nghe thấy tiếng rên khóc của một cô gái trẻ… Mấy tin đồn này tuy là chưa được chứng thực, nhưng đồn mãi đồn mãi cũng trở thành nỗi ám ảnh trong lòng các sinh viên.
Sau đó có một năm sinh viên đứng tại tòa F này nhảy lầu tự tử. Vụ việc ấy chấn động đến mức đăng trên khắp các mặt báo, cũng may mắn là cậu sinh viên ấy rơi xuống cái cây to của trường, chỉ gãy xương sườn mà thôi, không nguy hiểm đến tính mạng.
Thế nhưng từ đó cũng dấy lên một hồi chuông cảnh báo, tòa F chính thức đóng cửa, tới nay cũng không tu sửa gì cứ để nguyên vẹn như thế, bàn ghế từ lâu đã mục nát cả rồi, bức tường trắng cũng ố màu, mạng nhện giăng đầy, nơi này trở thành một nơi âm u đen tối không ai dám tới.
Nhan Lam là một người theo chủ nghĩa vô thần, cô không sợ ma cũng không tin trên đời này có ma quỷ. Vậy nên khi chưa tận mắt nhìn thấy thì cô sẽ không bao giờ tin vào chuyện tòa F bị dính lời nguyền, có ma quỷ đeo bám.
Nhưng Nhan Lam không tin thôi, ngay cả đàn anh này cũng không tin hay sao?
Thấy Lăng Tử Phong vẫn không trả lời mình, Nhan Lam lại hỏi.
“Anh không sợ ở nơi này có mấy thứ dơ bẩn à.”
Lăng Tử Phong mắt vẫn nhìn xuống sân trường dần thưa thớt người, hành lang tầng hai gió thổi tung bay mấy cánh hoa tỏa hương thơm ngát, anh nói khẽ.
“Anh không sợ.”
Nói rồi người nọ lại nghiêng mặt nhìn cô, nở nụ cười không rõ ý tứ.
“Em không sợ, thì sao anh lại sợ cho được.”
Nhan Lam bất giác nhíu mày khi nghe câu trả lời này, cô cảm thấy người này còn quái dị hơn cả cô. Nụ cười của Lăng Tử Phong không chân thật chút nào, lại còn câu trả lời kỳ lạ đó nữa chứ.
Cô không sợ là chuyện của cô thôi, liên quan gì đến anh ta chứ?
Vả lại cô hỏi anh ta vì sao lại lên đây kia mà, cũng không thèm trả lời cô gì cả. Thôi kệ vậy, coi như hôm nay cô xui xẻo gặp phải một tên kì lạ đi, làm mất nhã hứng cô ngắm người thương…
Nghĩ là vậy, Nhan Lam đành mặc kệ nhìn xuống sân trường.
Aiya Lăng Tử Quân đi mất rồi, cô còn chưa kịp lấy điện thoại ra chụp lén mấy tấm ảnh nữa mà.