Thấy Nhan Lam cứ đứng phân vân mãi không nghĩ xong, mà Lăng Tử Quân nói dứt câu đó liền im lặng không nói thêm lời nào. Dì Dương tự than thở trong lòng, cảm thấy đúng là nhà bao việc, chuyện gì cũng đến tay thân già này lo mà!
Dì nghĩ là nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt dì vẫn vui vẻ tươi cười, tiến tới đưa ra phương hướng giải quyết cho Nhan Lam và Lăng Tử Quân.
“Thiếu gia nói đúng đấy mợ ba, hay là mợ ở lại đi. Để tôi gọi người lên dọn phòng khách cho mợ, mợ ở lại chơi với Văn Văn, tiểu thiếu gia nhớ mợ lắm.”
Nghe dì Dương nói vậy, Nhan Lam lại nhìn xuống đứa con bé bỏng cô đang bế trên tay. Văn Văn đúng là biết nịnh nọt ghê vậy đó, có tí tuổi đầu nghe còn chưa hiểu hết nhưng nó có tâm linh tương thông với mẹ, biết mẹ nó cũng đang lưỡng lự giữa việc nên đi hay là ở lại, cuối cùng nó quyết định thay mẹ nó luôn.
Văn Văn kéo kéo tay Nhan Lam, thấy cô chú ý nó thì thằng nhóc giương hai con mắt to tròn long lanh nhìn cô, làm nũng rất là điệu nghệ.
Nghe dì Dương nói vậy, Nhan Lam lại nhìn xuống đứa con bé bỏng cô đang bế trên tay. Văn Văn đúng là biết nịnh nọt ghê vậy đó, có tí tuổi đầu nghe còn chưa hiểu hết nhưng nó có tâm linh tương thông với mẹ, biết mẹ nó cũng đang lưỡng lự giữa việc nên đi hay là ở lại, cuối cùng nó quyết định thay mẹ nó luôn.
Văn Văn kéo kéo tay Nhan Lam, thấy cô chú ý nó thì thằng nhóc giương hai con mắt to tròn long lanh nhìn cô, làm nũng rất là điệu nghệ.
Văn Văn hai tuổi không nói được quá nhiều, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt lúc này của nhóc tì là Nhan Lam liền hiểu nó muốn kéo cô ở lại cùng với nó rồi.
“Văn Văn à, con muốn mẹ ở lại đây sao?” Lăng Tử Quân bắt kịp cơ hội hỏi con trai mình. Hiếm lắm mới thấy anh mở lời nói chuyện nhiều đến thế.
Nghe bố hỏi, hai má núng nính của Văn Văn phình to, gương mặt đáng yêu của đứa nhỏ lộ rõ ý cười, nó gật đầu như trống bỏi, một hành động giải quyết được mọi vấn đề nan giải lúc này.
“Em thấy đó, Văn Văn cũng muốn em ở lại với con.” giọng Lăng Tử Quân trầm thấp bên tai khiến Nhan Lam trở nên mơ hồ.
“Hay là em đừng đi về nữa, hôm nay cứ nhất quyết ở lại đây đi.”
Dì Dương đứng cạnh phụ họa: “Phải đó mợ ba.”
Nhan Lam nhìn hai người họ kiên quyết thuyết phục cô đến vậy, cô cũng bắt đầu xiêu lòng. Đặc biệt là bé con Văn Văn thật lanh lợi thông minh, biết ánh mắt và nụ cười chính là vũ khí của nó, nó cứ nhìn cô với đôi mắt to tròn long lanh rồi lại cười cười lộ răng sún mè nheo với cô.
Thôi được rồi, Nhan Lam chịu thua.
“Vậy cũng được, dì Dương, dì giúp tôi thu xếp phòng khách lại một chút...”
Giọng Nhan Lam thỏ thẻ thốt lên, Lăng Tử Quân nghe vậy cao hứng đến mức mỉm cười.
Dì Dương tủm tỉm: “Mợ ba, mợ đừng khách sáo, đây là công việc của chúng tôi mà.”
Dì Dương nói rồi liền nhanh vội quay đi tìm thêm hai người làm nữa cùng nhau lên lầu dọn dẹp lại phòng ở cho khách.
Gia đình ba người của Nhan Lam ngồi cạnh nhau nhưng lại lúng túng không nói được gì, Nhan Lam chơi với con, còn Lăng Tử Quân ngồi một chút đã có cuộc gọi đến của khách hàng. Cô thấy anh đã rời khỏi phòng, lúc này Nhan Lam mới hỏi con.
Gia đình ba người của Nhan Lam ngồi cạnh nhau nhưng lại lúng túng không nói được gì, Nhan Lam chơi với con, còn Lăng Tử Quân ngồi một chút đã có cuộc gọi đến của khách hàng. Cô thấy anh đã rời khỏi phòng, lúc này Nhan Lam mới hỏi con.
“Bé cưng có muốn lên lầu chơi hay không?”
Ngoại ô. Trời tối lại còn mưa bão liên miên, gió lạnh ùa tới khiến Nhan Lam rùng mình. Bé con Văn Văn gật đầu với Nhan Lam một cái, thế là cô liền ôm con lên phòng trước, không để tâm đến Lăng Tử Quân nữa.
Hai mẹ con tiếp tục ở trong phòng chơi với nhau, gần 10 giờ, Nhan Lam đọc cho con nghe mấy câu chuyện cổ tích rồi ru con ngủ. Sau khi kéo chăn thật cẩn thận cho nhóc Văn Văn, Nhan Lam mới chậm rãi rời khỏi phòng.
Cô đi xuống dưới nhà, vừa hay nhìn thấy Lăng Tử Quân đang ôm máy tính xách tay làm việc đến xuất thần ở trên bàn trà nước phòng khách. Cô đứng ngây người ở đó không tiến tới làm phiền anh, trong phút chốc Nhan Lam lại nhớ tới trước kia khi mình làm dâu ở Lăng gia.
Thời gian cô và Lăng Tử Quân nói chuyện với nhau không nhiều, khi đó chủ yếu là cô hay ngơ ngẩn đứng từ xa nhìn anh làm việc đến quên cả giờ giấc.
Bỗng lúc này Lăng Tử Quân phát hiện ra cô, anh gập máy tính lại, tiến tới chỗ Nhan Lam.
“Em dỗ Văn Văn ngủ rồi à?”
“Vâng, nhóc con ngủ rồi, còn ngủ rất say nữa.”
“Hẳn là nó nhớ em lắm, vừa thấy em thì cả buổi trời cười không ngớt miệng.”
“Phải… nó cười tươi thật đấy, nhìn gương mặt con một chút, cả ngày mệt mỏi của em cũng tan biến.”
Nói về con khiến khoảng cách giữa hai vợ chồng như được rút ngắn lại, cô thoải mái cười với anh một tiếng, như vô tình như cố ý đập đi bức tường ngăn cách của hai người.
Lăng Tử Quân muốn thân thiết với cô hơn, muốn nắm tay Nhan Lam một cái nhưng lại ngập ngừng mãi không làm được. Ánh mắt anh lộ rõ vẻ tiếc nuối, hai người đứng cạnh nhau, hai tay sát gần như thế, thế nhưng vẫn còn thiếu chút thời gian để chấp nhận thì phải…
“Cũng tối rồi, em lên lầu nghỉ đi.”
Cuối cùng không thể làm gì hơn, Lăng Tử Quân đành rút lui trước.
Nhan Lam có chút hụt hẫng rụt tay về, cô đưa tay trục trặc sửa lại tóc tai, gương mặt ngại ngùng ửng đỏ.
Sao lại không nắm tay mình chứ… - Nhan Lam thở dài trong lòng đầy tiếc nuối.
“Vâng, anh cũng nghỉ ngơi đi, cả ngày hôm nay anh vất vả rồi.”
Hai người cùng nhau đi lên lầu, ở ngã rẽ hành lang đôi bên vẫn còn luyến tiếc không muốn rời đi. Ánh mắt họ nhìn nhau không rời, muốn nói gì đó nhưng lại cứ nghẹn nơi cổ họng không thốt ra được lời nào, liều mạng mấy lần cũng chẳng có biện pháp.
Đột nhiên dì Dương từ đâu đi tới, vẻ mặt dì khó xử, giọng nói áy náy lên tiếng:
“Thật xin lỗi mợ ba… phòng cho khách hiện tại lão gia đã dùng làm phòng kho rồi, đồ vật bên trong rất nhiều lại quý hiếm, chúng tôi không dám tự ý di dời…”
Tin tức quan trọng này tới giờ mới thông báo, Nhan Lam nhìn đồng hồ mà sững sờ, vậy tối nay cô nên ở đâu đây?
“Không sao đâu dì Dương, chuyện này cứ để tôi giải quyết.”
Lăng Tử Quân thấy dì Dương khó xử thì liền trấn an dì, sau đó anh nhìn về phía Nhan Lam, trong lòng thầm tính toán.
“Tối nay em cứ ngủ ở phòng anh đi.”
“Ngủ phòng anh?”
Nhan Lam trộm nuốt một ngụm nước bọt, thầm nghĩ đã ly hôn rồi còn ngủ ở phòng chồng cũ thì có ổn hay không chứ?
Nhưng còn chưa để Nhan Lam nghĩ ngợi thêm lâu, Lăng Tử Quân lại bồi thêm một câu đầy uy tín: “Phòng anh có sofa, anh ra đó nằm là được rồi, em cứ ngủ trên giường đi.”
“…”
Lăng Tử Quân nói đến mức này, Nhan Lam còn không chịu nữa thì cô đúng là đồ ngốc mà. Nhan Lam ngập ngừng hồi lâu cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
“Vậy… vậy cũng được.”
Thấy Nhan Lam đồng ý, gương mặt anh lộ rõ vẻ vui mừng. Nhìn thấy nụ cười của Lăng Tử Quân khiến Nhan Lam có chút hoài nghi, nhưng đến cùng cô cũng không hiểu vì sao lòng mình lại bồn chồn đến lạ vậy nữa.
Hai người cùng nhau đi về phòng, dì Dương đứng ở đằng xa nhìn bóng lưng họ mà mỉm cười vui vẻ, chợt có người làm tiến tới nói với dì ấy.
“Chị, em dọn xong phòng khách rồi đấy.”
“Cảm ơn em, nhưng mà thiếu gia nói không cần nữa đâu.”
“Hả? Không cần nữa sao? Nhưng cô Nhan sẽ ngủ ở đâu chứ?”
“Thì ngủ ở phòng thiếu gia chứ đâu.”