Hôm nay Lăng Tử Quân thực sự rất cao hứng, tâm trạng vui vẻ ngọt ngào khiến anh không kìm được khóe môi cứ luôn cong cong ý cười.
Mặc kệ thân thể mệt mỏi vì đi một chặng đường xa không ngơi nghỉ mà đã làm việc liên tục suốt mấy tiếng đồng hồ, lúc này tinh thần anh tỉnh táo hơn bao giờ hết. Vừa lái xe, người đàn ông nọ còn tùy hứng huýt sáo, lại nhìn thấy bên đường có một cửa hàng bán hoa trông rất vừa mắt, vậy là liền tấp xe vào lề, muốn ghé đến đó mua một bó hoa tặng cho cô gái mà anh yêu.
Trong mắt Lăng Tử Quân, Nhan Lam luôn là một cô gái rất dịu dàng, xinh đẹp, tràn đầy sự thiện lương.
Cô hệt như một đóa hoa nhỏ mà anh muốn đặt trong lồng kính để có thể cả đời nhìn ngắm không rời mắt.
Thế nhưng hoa không thể được nuôi dưỡng theo cái cách độc đoán đó được, bởi thế anh đành phải kiềm lòng nhìn cô tung hoành ngang dọc khắp nơi mà không thể giữ cô cạnh bên mình.
Có lẽ tự do luôn là điều thích hợp với Nhan Lam, từ sau khi cô rời khỏi vị trí thư ký của anh, trở thành thư ký của người khác, mối quan hệ của bọn họ tuy xa mà gần, cũng không quá khác biệt hay là xa cách như Lăng Tử Quân đã từng nghĩ trước kia.
Quả nhiên Nhan Lam đã nói đúng, cho dù cô có thực sự ở bên cạnh anh, trở thành thư ký của anh, nhưng nếu bản thân cô không muốn thì trái tim của cô gái đó mãi mãi cũng không thuộc về Lăng Tử Quân được.
Hiện tại tuy rằng nhìn thì rất xa, nhưng cũng không hề thiếu cách để Lăng Tử Quân có thể sóng bước cùng cô ấy.
Suốt thời gian này Lăng Tử Quân đã cật lực thu ngắn khoảng cách của hai người, gần đây anh cảm thấy giữa họ không còn bức tường vô hình chắn ngang nữa.
Sau chuyến đi chơi kia lại càng thêm gắn kết hơn, có lẽ Nhan Lam đã dần dần mở lòng đón nhận anh, muốn đi bên anh.
Ngẫm nghĩ điều đó mà Lăng Tử Quân không nhịn được mỉm cười vui vẻ, đẩy cửa bước vào, nhân viên nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của người đàn ông này liền bị dọa cho ngơ ngác đến quên mất câu chào.
Người đàn ông kia anh tuấn đến bức người, từ khí chất đến thần thái đều toát lên vẻ ổn trọng, lịch lãm, là hình mẫu bạn trai lý tưởng mà cô gái nào cũng khao khát có được.
Nữ nhân viên bán hoa hai gò má đỏ bừng bừng e thẹn cúi đầu chào sau khi thoát khỏi trạng thái thất thần, cô ấy ngượng ngùng giới thiệu mấy loại hoa trong cửa tiệm, hỏi anh muốn gói hoa nào.
Lăng Tử Quân âm thầm nhìn quanh một lượt, lại nghĩ muốn mua một bó hoa tặng Nhan Lam, nhân dịp này tỏ tình với cô ấy… không biết Nhan Lam sẽ có phản ứng gì nữa.
Kể từ sau khi anh phát hiện bản thân mình yêu cô đến nay, 8 năm trôi qua Lăng Tử Quân chưa từng một lần chính thức ngỏ lời yêu với Nhan Lam.
Có lẽ bởi vì có quá nhiều rào cản ngăn bước chân anh tiến về phía cô ấy, nên mọi thứ cứ chậm dần không chút tiến triển.
“Ngài muốn tặng hoa cho đối tượng nào thế ạ? Tôi có thể giúp ngài lựa chọn.”
Cô gái đứng quầy lén lút nhìn dung mạo tuyệt thế mỹ nam của người đàn ông kia, hỏi ra câu này liền muốn xem thử câu trả lời của người nọ, còn thầm hy vọng bản thân có chút cơ hội.
Chỉ tiếc Lăng Tử Quân lại trả lời rất gọn gàng: “Là chọn cho người tôi yêu, tôi muốn tỏ tình với cô ấy.”
“…” Em gái bán hoa trong lòng âm thầm rơi lệ.
Quả nhiên nam nhân đẹp trai phong độ trên thế giới này đều đã có người trong lòng cả rồi…
Tuy tiếc đứt cả ruột nhưng nhân viên bán hoa vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc, làm đúng với bổn phận: “Vậy ngài xem thử mấy loại hoa này đi, tỏ tình thường thì người ta chuộng mua hoa Tulip, hoa Cúc họa mi, hoa Salem…”
Lăng Tử Quân hơi cau mày trong vô thức, nghe nhân viên bán hoa giới thiệu một vòng, vừa ngẫm nghĩ vừa nhìn những đóa hoa tươi thắm trên quầy. Hoa đẹp thật, nhưng lại không có bông hoa nào phù hợp với cô ấy.
Nhan Lam thì giống hoa gì nhỉ?
Chợt trong mắt Lăng Tử Quân hiện lên hình ảnh đoá hoa hồng kiêu sa đang lặng lẽ ở một mình trên kệ trưng bày kia.
Hoa hồng chăng?
Lăng Tử Quân khẽ cười trong vô thức. Phải, hoa hồng, phải rồi, chính là hoa hồng! Loài hoa sắc sảo, đầy kiêu hãnh, tuy mình đầy gai nhọn nhưng cốt cách vốn dĩ luôn mềm mại đó thật sự rất giống với Nhan Lam.
“Gói cho tôi một bó hoa hồng đi.”
Không quá vài giây sau Lăng Tử Quân đã đưa ra quyết định.
“Vâng.” nhân viên bán hoa gật gù tỏ ý đã hiểu, rồi lại hỏi anh: “Ngài muốn bó hoa bao nhiêu đoá ạ?”
Lăng Tử Quân hơi xoa xoa cằm ngẫm nghĩ, cuối cùng chốt hạ: “8 đoá đi.”
“8 đoá…?”
Nhân viên buột miệng nói: “Nếu như tỏ tình thì nên để 9 hoặc 10 đoá sẽ đẹp hơn nhiều. 8 đoá thường là mang ý nghĩa của sự khích lệ, ủng hộ, dành tặng bạn thân, người thân thì hợp hơn.”
Nói rồi cô gái kia lại giật mình hạ giọng, thầm nghĩ sao tự dưng mình nhiều chuyện vậy trời, khách mua bao nhiêu cành mà chẳng được.
Lăng Tử Quân nghe cô gái kia nói xong cũng không phản bác gì, chỉ cười trầm, giữ lại ý định ban đầu của mình: “Cứ gói cho tôi 8 đoá đi.”
“…” nhân viên bán hoa xấu hổ vâng dạ, cúi đầu gói hoa.
Động tác gói hoa vô cùng thuần thục, 8 đoá hoa hồng mơn mởn được gói cẩn thận trong bọc giấy kính vô cùng đẹp mắt, còn được thắt cho một chiếc dây nơ trông rất thanh nhã.
Lăng Tử Quân nhìn bó hoa được đưa tới tay mà không khỏi mỉm cười, không hiểu sao bình thường ít nói bao nhiêu thì hôm nay lại cao hứng trò chuyện bấy nhiêu.
“Trước kia tôi có tặng cô ấy 4 đóa hoa hồng được gấp bằng giấy, năm đó cô ấy có cuộc thi hùng biện Tiếng Anh tại trường, khoảnh khắc nhận được món quà đó của tôi, cô ấy đã cười rất rạng rỡ.”
“Tôi cứ nghĩ cô ấy hiểu được lòng tôi rồi chứ, nào ngờ nhiều năm sau cô ấy lại hỏi tôi 4 đóa hoa hồng kia rốt cuộc mang ý nghĩa gì.”
Vừa nói Lăng Tử Quân vừa cười khổ một hơi, giọng anh có chút trầm:
“Tôi cũng muốn nói với cô ấy rằng 4 đóa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu của tôi đối với cô ấy, thế nhưng tôi của khi đó lại không dám mở lòng đối diện với tình cảm của mình.”
“Bây giờ thì khác, tôi muốn nói rõ lòng mình cho cô ấy biết, muốn cô ấy hiểu được tâm ý của tôi.”
Nhân viên bán hoa nghe vị khách điển trai kia nói chuyện đến thất thần, cô ngưỡng mộ đến mức hai mắt tròn xoe nhìn Lăng Tử Quân, thầm nghĩ người đàn ông này si tình quá đỗi, cô gái nào lại có diễm phúc thế không biết.
Được một lúc nhân viên không kiềm được tò mò hỏi anh: “Vậy… lần này ý nghĩa của 8 đóa hoa hồng là gì thế ạ?”
Được một lúc nhân viên không kiềm được tò mò hỏi anh: “Vậy… lần này ý nghĩa của 8 đóa hoa hồng là gì thế ạ?”
Lăng Tử Quân nghe hỏi thì bật cười, đưa tay mân mê cánh hoa mềm mại, cảm xúc lúc này hệt như anh đang được chạm nhẹ vào gương mặt mịn màng xinh đẹp của cô gái đó vậy.
Tình ý dạt dào trong ánh mắt không hề thu liễm đi chút nào, khiến người khác nhìn thấy càng thêm sinh lòng ngưỡng mộ không thôi.
“8 đoá hoa đó tượng trưng cho tình yêu 8 năm tôi dành cho cô ấy.”