Lúc đó khi Nhan Lam vừa lên lầu không lâu, bà Lăng đã không nhịn được nữa nặng lời mắng Lăng Tử Quân một trận.
Mẹ Lăng nộ khí đùng đùng ngồi một chỗ, nghĩ tới khi nãy con trai của bà vì cô con dâu cũ không ra gì đó mà cãi lại bố mẹ, người làm mẹ như bà đau tim tức ngực không chịu nổi!
Ba Lăng ngồi bên cạnh vuốt vuốt lưng vợ, lại liếc mắt nhìn thằng con trai đã lớn tuổi rồi vẫn bị mẹ mắng thì thật tức cười.
“Thôi mà em, con lớn rồi, đủ lông đủ cánh muốn bay đi đâu thì bay, mình làm cha làm mẹ của người ta, muốn quản cũng không quản nổi nữa rồi.”
Chẳng biết là Lăng lão gia đang nói khích anh hay là đang nói lời hòa giải nữa. Lăng Tử Quân đau đầu đưa tay xoa xoa mi tâm.
Anh nhíu mày nhìn bố mẹ hồi lâu, thấp giọng đáp lại:
“Con đã nói rồi, chuyện ngày hôm đó là do con mà ra, không phải là lỗi của cô ấy. Vì sao bố mẹ cứ luôn giữ thành kiến với cô ấy làm gì chứ.”
“Vì con?”
Bà Lăng vẫn cảm thấy chói tay, bà nâng cao âm giọng, ngước mắt nhìn con trai.
“Cô ta nếu không phải vì gia sản nhà họ Lăng thì tại sao phải tiếp cận con chứ? Vốn dĩ ban đầu cô ta hẹn hò với Tử Phong nhà mình, sau đó biết Tử Phong ra nước ngoài thì liền đổi đối tượng sang con, người phụ nữ âm hiểm toan tính như vậy, mẹ thật lòng không ưa nổi.”
“Mẹ à, mẹ đừng nói nữa.”
Lăng Tử Quân hoàn toàn không muốn nghe những lời phỉ báng này từ phía mẹ mình. Người khác nói Nhan Lam như thế nào, Lăng Tử Quân đều đã nghe quá nhiều rồi. Anh thật sự rất mệt mỏi, người đàn ông nọ quay đầu muốn rời đi, mẹ Lăng thấy vậy càng thêm ấm ức nói to.
“Con không muốn nhắc tới thì mẹ sẽ càng nói! Bộ mẹ nói gì sai sao?”
Giọng mẹ Lăng như lạc đi:
“Cho dù hôm đó con thực sự đã say, là con cướp mất trinh trắng của nó thì sao? Mày điên à con, sao mày không chịu nghĩ thấu, là nó không tìm được cành cao nên vớ đại con thôi. Con điều kiện tốt như vậy, nó có điên đâu mà không đu bám mày!”
“…” Lăng Tử Quân khựng lại không đi nữa.
Mẹ Lăng lại tiếp tục nói lời cay đắng: “Tử Phong đi rồi, Con là lựa chọn tốt nhất!”
“Mẹ!”
Lăng Tử Quân bất mãn gọi lớn một tiếng, càng khiến bà Lăng đau lòng muốn khóc.
“Con thật sự thương nó vậy sao? Mày yêu nó, nó có yêu mày không?”
“…”
“Mày xem, từ khi nó lấy mày tới giờ, mày lo cho bố mẹ nó tốt như vậy, mẹ nó bệnh mày vội vã tìm bác sĩ tốt chăm lo cho mẹ nó, bố nó mất mày cũng lo mồ mã yên đẹp. Mày thiếu nợ gì gia đình nó đâu… nhưng nó thì sao, mẹ nó vừa khỏe được một chút thì nó đã dứt khoát ly hôn với mày rồi, vậy mà mày còn chia cho nó 2% cổ phần trong tay mày, mày đúng là hết thuốc chữa.”
“…”
Bà Lăng vừa nói vừa khóc, bà ấm ức không phải vì sợ mất tiền bạc, mà bà sợ con trai bà yêu lầm người, rồi tự bản thân nó khổ sở.
Đối với bố mẹ của Nhan Lam, bà Lăng cũng không có thành kiến gì. Nhan Lam thương gia đình cô, bà cũng hiểu, Lăng Tử Quân dốc hết tiền bạc chăm lo cho bố mẹ vợ, bà cũng chấp nhận cho qua, bà hoàn toàn không muốn sui gia của mình có chuyện.
Thế nhưng về tình cảm của Lăng Tử Quân và Nhan Lam thì bà không chấp nhận được.
Chẳng thà vợ của Lăng Tử Quân là một người khác, vì sao lại cứ cố tình là Nhan Lam mới được chứ?
Nhan Lam từng là bạn gái của Tử Phong, trước kia bà và chồng cũng rất quý cô gái này. Thế nhưng càng lúc lại càng cảm thấy người phụ nữ này vốn không tốt đẹp như vẻ ngoài. Là nó đã bước vào cuộc đời của hai thằng con trai bà, là nó phá hủy gia đình bà, khiến cho hiện tại anh em Lăng Tử Quân Lăng Tử Quân bất hòa, khiến cho bây giờ Tử Quân càng lúc càng u sầu, không còn được vui vẻ như trước kia nữa.
Một người phụ nữ như vậy, vừa chia tay người anh xong lại tiếp cận người em, để đến mức có con và dùng cớ đó để bước vào nhà họ Lăng, nếu không phải là vì ham mê tiền bạc, cô ta sao lại làm vậy chứ.
“Mẹ à, 2% cổ phần đó là con muốn cho cô ấy để tương lai cô ấy không phải lo nghĩ về chuyện tiền nong. Cô ấy đã từng là vợ của con, tài sản chung cô ấy không nhận, 2% cổ phần này có đáng là gì đâu hả mẹ.”
“Hừ, nó không lấy thì cũng xem như là có chút lương tâm đó.”
Bà Lăng cười khẩy, nhưng rồi vẫn tức giận mà nói: “Nhưng nói cho cùng đứa con gái này vẫn thông minh lắm. 2% này sinh lời thì nó còn ăn được dài dài, mày cho nó sẵn một cộc tiền, nó sợ nó xài hết không có cái mà tiêu nên mới không nhận đấy con ạ.”
Lời nói cay nghiệt này vốn dĩ bà Lăng cũng không muốn nói ra. Nhưng càng nghĩ thì càng ức, bà không nói thì không được.
Rốt cuộc bà Lăng cũng không hiểu vì sao con trai mình, cả hai đứa nó đều yêu Nhan Lam đến vậy. Cô gái đó… tốt đẹp ở chỗ nào chứ?
Mẹ Lăng bất mãn nói không nổi nữa, ông Lăng cũng thấu hiểu nỗi lòng của vợ, đưa vay vuốt vuốt lưng bà.
“Đừng giận mà mình, tổn hại sức khỏe.”
Hai vợ chồng già mệt mỏi nương tựa nhau, ông Lăng liếc mắt nhìn con trai:
“Con cũng lớn rồi, đừng để bố mẹ phải phiền lòng về con nữa.”
Nói đoạn ông Lăng đỡ bà Lăng đứng dậy, “Thôi, đi ăn cơm tối, đừng nghĩ nhiều nữa, có được không?”
Ông Lăng yêu chiều dỗ dành lại vợ mình, bà Lăng nghe vậy mũi lòng dựa vào người ông.
Ông Lăng cười nói vô cùng vui vẻ với vợ, sự dịu dàng ngập tràn trong đôi mắt ông lúc này.
Nhưng quay qua một cái liền liếc mắt nhìn con trai:
“Anh tự mình suy nghĩ lại đi, chuyện tình cảm của anh anh quản cho tốt. Chỉ cần anh lo tốt, thì bố mẹ cũng không mệt mỏi vì anh như vậy.”
Nói rồi bố Lăng mẹ Lăng rời khỏi phòng khách, tiến tới phòng ăn dùng bữa tối.
Lăng Tử Quân đứng sững người nhìn bóng lưng của bố mẹ, mất mấy giây sau anh mới phản ứng lại.
Câu: “Con xin lỗi” thốt ra cũng chỉ có một mình anh nghe thấy.
Lăng Tử Quân hiểu nỗi lòng của bố mẹ, anh biết vì chuyện tình cảm giữa anh và Nhan Lam xử lí không tốt nên bố mẹ mới phiền lòng như vậy. Thế nhưng Lăng Tử Quân cũng không biết phải giải quyết như thế nào nữa, khúc mắc giữa anh và cô hiện tại không thể gỡ rối được, cuối cùng mới khiến cho mọi thứ tồi tệ tới mức này.
Có lẽ bố và mẹ đều hiểu là Lăng Tử Quân yêu Nhan Lam đến thế nào. Nhưng anh yêu cô thì sao chứ, anh yêu cô nhưng anh lại không biết phải đối xử với Nhan Lam như thế nào mới phải.
Rõ ràng là trước đó Lăng Tử Quân vẫn còn vướng mắc chuyện Nhan Lam từng hẹn hò với Lăng Tử Phong, thế nên cho dù anh yêu nhưng anh lại không thể thắng nổi chính bản thân mình.
Thế nhưng lúc này Lăng Tử Quân sớm đã buông bỏ hết rồi, ngay từ khoảnh khắc Nhan Lam rời đi, anh đã biết anh không thể sống thiếu cô được.