Lăng Tử Phong vốn đã nhìn thấy Lăng Tử Quân từ trước, anh còn cảm thấy quái lạ vì sao hôm nay Lăng Tử Quân lại có thời gian đến lớp học nghe anh giảng bài. Thế nhưng anh đã định để mặc không quan tâm đến cậu em trai này rồi, nào ngờ hôm nay Lăng Tử Quân lại khiến anh mở mang tầm mắt đến vậy. Nếu là ngày thường, với tính cách của Lăng Tử Quân nào có chuyện sẽ lo chuyện bao đồng như thế chứ.
Lăng Tử Phong bắt đầu hoài nghi không biết có phải em trai anh và cô gái kia có quen biết nhau hay không? Nhưng cho dù có là quen biết, với tính cách của Lăng Tử Quân, Lăng Tử Phong chắc chắn em trai anh sẽ không ra tay tương trợ chỉ vì đối phương là bạn bè của mình.
Một người ngại phiền phức như Lăng Tử Quân nào có thể làm những việc này kia chứ. Hôm nay có lẽ là trường hợp đặc biệt, hoặc có thể nói cô gái Nhan Lam đó chính là một ngoại lệ đối với Lăng Tử Quân.
Nhan Lam giải được mấy câu, Lăng Tử Phong cuối cùng cũng buông tha cô, “Được rồi, bạn khác đứng lên giải tiếp đi nào.”
Nói rồi người nọ quay đi không nhìn Nhan Lam và Lăng Tử Quân nữa. Tiết học cứ như thế tiếp diễn, Nhan Lam được giải thoát thì thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống bàn.
Suốt tiết học ngày hôm đó, cô cứ thấp tha thấp thỏm nhìn bóng lưng của Lăng Tử Quân, trong lòng vừa lo lại vừa ê mặt xấu hổ.
Mọi hôm cô liếc mắt nhìn quanh sân trường một chút đã thấy anh, tại sao hôm nay người thương ở ngay trước mặt mà cô lại không để ý vậy chứ! Đã thế ở khoảnh khắc gần như vậy mà gây ấn tượng xấu… không biết Lăng Tử Quân sẽ nghĩ gì về cô nữa.
Cứ thế một tiết trôi qua, Nhan Lam ủ rũ không thèm giải đề.
Hết tiết. Thầy Chung và hội trưởng hội sinh viên Lăng Tử Phong đi ra khỏi cửa, sinh viên cũng ùa theo như thế đi cùng để hỏi bài.
Lớp học chẳng mấy chốc đã vắng tanh không còn người, Nhan Lam mắt thấy Lăng Tử Quân cũng sắp rời đi, cuối cùng cô hạ quyết tâm chạy tới cảm ơn anh, sẵn tiện trò chuyện làm quen với Lăng Tử Quân.
“Đàn anh à.”
Hiếm lắm mới thấy hoa khôi khoa Mỹ thuật bình thường tự tin kiêu hãnh, giờ đây lại bẽn lẽn như các cô sinh viên khác khi đứng trước mặt người mà mình thích.
Cũng may trong lớp không còn ai khác ngoài Thái Văn Bối và đàn anh họ Lăng, nếu không Nhan Lam sẽ bị cơn ngượng ngùng này hun nóng gương mặt đến đỏ ửng mất.
Lăng Tử Quân thản nhiên quay mặt nhìn cô, ở cự ly rất gần, Nhan Lam có thể dễ dàng ngửi được mùi nước hoa thanh mát trên người anh.
Cô thoáng chần chờ không biết nên nói gì, muốn cảm ơn lại chẳng biết mở lời thế nào, cuối cùng cứ đứng đờ ra một chỗ, bầu không khí ngượng ngùng kéo dài.
Lăng Tử Quân vẫn nhìn cô, anh tỉ mỉ quan sát gương mặt xinh đẹp của cô gái nọ, thấy cô không nói, lại nhìn xuống tập đề cương mà cô đang cầm, đại khái cũng hiểu được lí do.
Nhưng lại chẳng thể vạch trần, cứ thế im lặng chờ cô mở lời trước.
“Đề cương của anh…”
Nhan Lam đẩy tập đề cương mà trong buổi học Lăng Tử Quân đã đưa đến cho cô, lúng túng một hồi, chậm mất mấy nhịp cô mới nói: “Cảm ơn anh vì đã giải vây giúp em.”
Lăng Tử Quân tạm thời không đáp lại, anh nhìn tập đề cương đã được ghi tên cô ở bên góc phải ngoài cùng. Cuối cùng anh mới nhẹ cười một tiếng, nói với cô bằng chất giọng ấm áp.
“Không cần trả anh, trên đó đã ghi tên của em rồi.”
Ngón tay thon dài của người đàn ông kia đưa tới chỉ ngay cái tên của Nhan Lam ở trên tập đề cương, là khi nãy anh đã viết lên thay cô.
Nhan Lam đỏ mặt, nhìn khớp xương tinh tế của chàng sinh viên nọ, trái tim của Nhan Lam cũng vô thức đập loạn nhịp.
Nhan Lam 20 tuổi rồi mới trải nghiệm được cảm giác rung động khi yêu là gì. Lúc trước khi còn ở trường cấp 3, đám bạn đồng trang lứa ai ai cũng có người yêu, thay nhau kể cho cô nghe về tình yêu màu hồng của bọn họ, lúc đó cô còn cười bảo bọn họ ấu trĩ… bây giờ thì không biết là ai ấu trĩ hơn ai.
Nhan Lam khi đã thích một người rồi thì cũng sẽ vô tri vô giác chạy theo sau họ như thế, cô cũng không ngại làm cái đuôi bám anh trong thầm lặng. Đúng là khi yêu vào có khác, đến cả Nhan Lam cũng không ngoại lệ.
Cô lúng túng cầm đề cương trong tay, không trả lại được, lại không biết mở lời làm sao để cảm ơn người ta vì đã cứu giúp mình.
Thấy Nhan Lam lo lắng đến gò má đỏ bừng như vậy, Lăng Tử Quân hơi cười, đưa cho cô đề cương trên tay mình.
“Hay là em giúp anh viết tên anh lên trên đấy đi được không?”
Nhan Lam sững sờ: “…”
Viết- viết tên của anh sao? Cô viết giúp anh ư?
Tức thì gương mặt của Nhan Lam đỏ ửng lên như quả cà chua, cô run run cầm cây bút bi mà Lăng Tử Quân đưa tới, cuối cùng sau khi hít thở mấy hơi lấy dũng khí mới đặt bút xuống viết tên của người mà mình thầm thích những hai năm trời.
Lăng Tử Quân phát hiện ra Nhan Lam biết tên anh thì bật cười: “Em biết tên của anh.”
Nhan Lam ngẩn ra: “…” biết chứ, sao cô lại không biết cho được.
Nhưng mà… sao Lăng Tử Quân cũng biết tên cô vậy chứ?
Nhan Lam định hỏi nhưng lại không dám, bình thường cô to gan tày trời, chuyện lên tòa F cô còn có gan làm, nhưng đứng trước mặt người thương thì bao nhiêu dũng khí cũng tụt xuống số 0.
Lăng Tử Quân không biết có học thuật đọc tâm hay không, chẳng hiểu vì sao lại biết cô muốn hỏi gì. Anh rất tự nhiên kể lại chuyện cũ.
“Không biết em có nhận ra anh hay không, năm trước chúng ta từng gặp nhau ở thư viện trường, khi đó em có giúp anh trả lại mấy quyển sách đó.”