• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh sau đó phục vụ đã bưng mấy món ngon lên, trên bàn đầy ắp đồ ăn, toàn là những món đắt tiền, chất đạm của thịt chiếm số đông, trong khi chất xơ của rau thì bốc hơi tìm không thấy.

Nhan Lam híp mắt nhìn về phía Thái Văn Bối, cười trêu cô:

“Cậu muốn vỗ béo tớ đó hả?”

“Cũng có thể cho là như vậy.”

Khóe môi của Thái Văn Bối từ nãy đến giờ giương cao không có dấu hiệu hạ xuống, cô nàng giơ điện thoại trên tay, hướng về phía Nhan Lam bắt cô cười với mình.

“Cười lên tớ xem nào.”

“Chụp cái gì không biết, còn không mau ăn đi, đồ ăn nguội bây giờ.”


Nhan Lam không để ý Thái Văn Bối chụp hình làm gì, cô nâng chiếc thìa đang cắm vào con tôm mà mình đang cầm trên tay, hướng về phía ống kính nhoẻn miệng cười thật là xinh.

Thái Văn Bối chơi thân với Nhan Lam mười mấy năm trời, từ thuở hai người còn bé tí ấy, vậy mà bao năm nhìn bạn thân vẫn không đủ đã, cảm thấy nhan sắc của Nhan Lam đúng là trời phú mà! Người gì mà xinh đẹp hết phần thiên hạ cơ.

Chụp hình xong, trong lúc Nhan Lam đang ăn Thái Văn Bối ở dưới gầm bàn lén lút lấy điện thoại gửi hình ảnh cho tiền bối họ Lăng xem, kèm với lời nhắn:

“Tiền bối à, Tiểu Lam hiện tại đang ăn cơm tối, anh không cần lo lắng.”

Lúc nhận được tin nhắn này Lăng Tử Quân vẫn còn đang làm việc, điện thoại vừa báo tin nhắn tới, Lăng Tử Quân liền nhấc điện thoại xem ngay, tạm gác công việc sang một bên không tính tới nữa.

Hai tháng trước lúc ly hôn với Nhan Lam, vì không an tâm để cô ở bên ngoài một mình, anh liền gọi điện nhờ vả bạn thân của cô một phen.

Lăng Tử Quân biết giao tình giữa Nhan Lam và Thái Văn Bối rất tốt, nhờ Thái Văn Bối chăm sóc cho Nhan Lam anh cũng yên tâm được phần nào.

Căn hộ chung cư mà Nhan Lam đang ở cũng là Lăng Tử Quân lựa chọn, chỉ có khác biệt một chút là Thái Văn Bối thay mặt anh sắp xếp cho Nhan Lam mà thôi. Lăng Tử Quân không tiện ra mặt, cái gì cũng âm thầm ở sau lưng Nhan Lam quan tâm cô.



Trong lúc Lăng Tử Quân đang chìm vào trong những dòng suy nghĩ, bên ngoài có tiếng gõ cửa rất khẽ, tiếp theo sau là giọng nói quen thuộc vang lên.

“Thiếu gia, tôi vào được chứ.”

Ánh mắt Lăng Tử Quân vẫn chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại, tùy tiện nói:

“Chú vào đi, chú Sâm.”

Cố Sâm bước vào, quản gia mặc một thân áo đen, dáng vẻ ổn trọng, khuôn mặt hiền hậu. Ông đặt tách trà xuống bàn, cẩn thận đẩy tới bên cạnh Lăng Tử Quân.

Phát hiện mày kiếm của người đàn ông kia từ nãy đến giờ vẫn nhíu chặt không buông, quản gia Cố hơi cười, giọng nói ôn tồn có chút trầm.

“Thiếu gia, cậu đang lo lắng việc gì sao?”

Lăng Tử Quân nâng mắt nhìn Cố Sâm, ngẫm nghĩ một chút mới hỏi ông.

“Chú Sâm à, có phải bình thường tôi đối xử rất tệ với cô ấy hay không?”

“Cô ấy” là ai không cần nói rõ cũng biết. Trên gương mặt già nua của vị quản gia kia thoáng ý cười, vết chân chim trên đuôi mắt hiện rõ. Ông hơi lắc đầu, nói lên tiếng lòng mình.

“Thiếu gia rất thương mợ ba kia mà. Chỉ là cách thương của cậu có chút không đúng.”

Nghe thấy lời nói của chú Cố Sâm, Lăng Tử Quân không nói gì, chỉ hạ tầm mắt nhìn xuống tách trà vẫn còn ấm ở ngay trước mặt, nghi ngút khói tỏa.

Phải, là cách thương của Lăng Tử Quân không đúng. Nhưng Lăng Tử Quân cũng không biết phải thương cô ấy như thế nào mới phải nữa. Quả nhiên sống chung hai năm, anh thương Nhan Lam ra sao cô ấy hoàn toàn không biết được, trong mắt cô chỉ toàn thấy một mặt lạnh lùng bạc bẽo của anh mà thôi.

“Thiếu gia à, có rất nhiều cách để thương một người kia mà. Sao cậu lại chọn cách âm thầm yêu thương chứ?”

“…”

*



Nhan Lam và Thái Văn Bối ăn xong bữa này thì chỉ muốn lăn thôi, không đi nổi nữa. Ăn được phân nửa là Nhan Lam đã ngưng đũa dừng lại để thở rồi. Không biết Thái Văn Bối làm sao có thể ăn hết được nửa bàn ăn còn lại nữa.

Ôm cái bụng no căng cứng, hai mắt Nhan Lam lườm lườm về phía Thái Văn Bối. Mà Thái Văn Bối chỉ cười hề hề tỏ vẻ mình vô hại.

“Ăn nhiều một chút thì tốt cho sức khỏe thôi mà, cậu xem cậu đi, gầy quá chừng.”

Lời này là Thái Văn Bối nói thật, Nhan Lam thực sự quá gầy đi! Nếu không bồi bổ cơ thể đủ tốt, Thái Văn Bối sợ có ngày Nhan Lam bệnh thật thì nguy!

Đợi Thái Văn Bối thanh toán xong thì hai người ra về, vừa ra khỏi nhà hàng liền chạm mặt Lăng Tử Quân.

Nhan Lam bất ngờ đến sững người, mà Lăng Tử Quân thì không phản ứng gì mạnh, như thể là đã biết trước sẽ gặp được cô.

Nhan Lam phải mất một lát sau mới bừng tỉnh, nhìn biểu hiện thản nhiên là Lăng Tử Quân, đột nhiên giác quan thứ sáu cho cô biết người đàn ông này đã sớm biết tối nay cô sẽ ở nhà hàng này dùng bữa.

Nhưng Nhan Lam lại không dám suy diễn vẩn vơ, sợ rằng mình vì quá nhớ anh nên mới có những ý nghĩ quá mức cho phép này.

“Chào…”

Nhan Lam trục trặc chào hỏi cho có lệ, nhưng người đàn ông đang đứng chắn ở trước mặt cô không nói gì, ánh đèn đường ngoài xa không với tới chỗ cô, bóng dáng cao lớn anh tuấn của anh che khuất tầm nhìn của Nhan Lam, lúc này trong đôi mắt trong vắt như pha lê kia chỉ có thể chứa đựng hình bóng của anh.

Mi tâm hơi co rụt, Nhan Lam vừa ngượng ngùng lại vừa tức giận khi không được đáp trả. Nhưng rồi cô lại nghĩ – Thôi, bỏ đi, dù sao trước giờ anh ấy cũng không quan tâm đến cô.


Nhan Lam cụp mi không nhìn Lăng Tử Quân nữa, cứ thế nắm tay Thái Văn Bối muốn tiến tới chỗ đậu xe. Nhưng cô vừa định lướt qua anh lại bị người đàn ông đó chặn lại, dường như tâm trạng của Lăng Tử Quân hôm nay có biến đổi rất lớn, Nhan Lam có thể mơ hồ cảm nhận được.


Cô hơi nâng mắt nhìn anh, thẳm sâu trong đôi mắt màu đen đầy vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của người đàn ông kia cuối cùng cũng thoáng qua một tia nhu hòa hiếm thấy.


Nhan Lam sững sờ, cô cũng không biết có phải mình đã nhìn lầm hay không nữa. Nhưng lời nói bên tai lúc này đã trực tiếp nói cho cô biết, không, cô không nhầm lẫn!


“Tiểu Lam, anh đưa em về nhé?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK