Đêm đã khuya, vạn vật chìm vào trong bóng tối tĩnh mịch.
Tại một căn phòng sang trọng trên tầng cao nhất của tòa nhà xa hoa sát cạnh bờ sông, không gian trở nên yên tĩnh vô cùng, hai thân ảnh nằm trên giường âu yếm ôm sát vào nhau, cảnh tượng bình yên đầy hạnh phúc.
Chiếc giường Kingsize xuất hiện những vết tích ân ái của đôi nam nữ nọ, sau trận kích tình vừa rồi họ chỉ đơn giản là nằm ôm nhau say giấc nồng, mặc kệ cơ thể vẫn còn mướt mát mồ hôi, hay cả những dấu vết ái muội để lại.1
Lúc này điện thoại trên bàn trà reo lên không ngừng đánh thức giấc mộng đẹp của họ.
Lăng Tử Quân là người tỉnh dậy trước, anh nhìn đỉnh đầu mềm mại của cô gái đang nằm trong vòng tay mình mà không khỏi yêu thương, người đàn ông hơi cúi đầu đặt môi hôn mình lên đó, trân trọng cô như là bảo bối trong tay.
Nhưng bình yên không bao lâu thì tiếng chuông điện thoại đinh tai nhức óc phá hỏng bầu không khí, Lăng Tử Quân vội rời khỏi giường, trước khi đi còn không quên kéo chăn thật cao che kín cơ thể mềm mại của cô gái nọ.
Điện thoại vẫn không ngừng đổ chuông, tắt rồi lại tiếp tục gọi tới. Lăng Tử Quân chỉ kịp nhìn sơ qua màn hình biết được là mẹ gọi, anh vội nhấc máy.
"Con nghe đây thưa mẹ."
Bình thường giờ này mẹ anh chẳng bao giờ tìm anh cả, lúc này gấp gáp gọi mấy cuộc như thế hẳn là có chuyện gì không hay xảy ra rồi.
Y như rằng Lăng Tử Quân đã đoán trúng!
"Tử Quân, con đến bệnh viện gấp đi... anh con- anh con nhập viện rồi!"
"Tử Quân, con đến bệnh viện gấp đi... anh con- anh con nhập viện rồi!"
Thanh âm của vị phu nhân đầu dây bên kia vô cùng hỗn loạn, hơi thở dồn dập nói không nên lời.
Lăng Tử Quân nghe xong mà choáng váng, anh chỉ vội nói: "Được rồi, con sẽ tới ngay."
Lúc Lăng Tử Quân gọi điện thoại xong, Nhan Lam nằm trên giường cuối cùng cũng tỉnh giấc. Cô hơi ngồi dậy, tóc tai rũ rượi xõa xuống bên vai trần, Nhan Lam ngơ ngác nhỏ giọng hỏi:
"Có chuyện gì sao anh?"
Lăng Tử Quân lúc này mới lấy lại bình tĩnh, vừa sửa soạng chỉnh trang vừa nói: "Tử Phong nhập viện rồi, bây giờ anh sang đó."
Tin tức Lăng Tử Phong nhập viện quả thực là chấn động vô cùng, Nhan Lam nghe tới còn phải giật mình tỉnh táo.
"Em đi với anh."
Hai người chỉ vội tắm rửa sạch sẽ một chút rồi thay đồ đến bệnh viện ngay.
Trên đường đi Lăng Tử Quân có chút trầm ngâm không nói gì, bầu không khí ngưng trọng này khiến cho Nhan Lam cảm thấy hơi ngột ngạt. Cô có chút lo lắng nhìn anh, mà Lăng Tử Quân lại vì quá nhập tâm suy nghĩ nên không hề nhận ra đường nhìn của cô.
Bình thường Nhan Lam biết là Lăng Tử Quân và Lăng Tử Phong khắc khẩu, cả hai nói chuyện không tới hai câu đã xiên xỏ móc méo nhau. Nhưng Nhan Lam cũng biết là Lăng Tử Quân thật sự rất quan tâm tới Lăng Tử Phong, dẫu cho không thích là một chuyện, nhưng người anh ruột có chuyện, đứa em trai này làm sao có thể bình tĩnh cho nổi.
Tốc độ lái xe của Lăng Tử Quân hôm nay càng thêm vội vã, xe phóng nhanh trên đường khiến Nhan Lam có chút lo sợ. Nhưng bởi cô hiểu sự lo lắng của anh nên cũng không nói gì.
Lát sau xe dừng lại ở ngã tư, lúc đợi đèn tín hiệu Lăng Tử Quân mới thở hắt ra một hơi, anh nói với Nhan Lam.
"Nghe mẹ nói là Tử Phong uống rất nhiều rượu, vào bệnh viện rửa ruột đến giờ vẫn chưa tỉnh dậy."
"Uống nhiều rượu?" Giọng Nhan Lam thảng thốt vang lên.
"Phải..." Lăng Tử Quân hơi nhíu mày, có chút tức giận: "Nghe bạn của anh ấy nói là nóc khoảng hai đến ba chai rượu, cũng tầm 3 lít chứ không ít."
"3 lít?"
Nhan Lam trợn mắt há miệng, thật sự kinh hãi khi nghe Lăng Tử Quân nói về việc này.
Bình thường tửu lượng của Lăng Tử Phong tốt, nhưng mỗi khi đi tiệc tùng hay cả là đi bàn chuyện công tiếp khách cũng chưa từng uống quá mấy ly, không bao giờ để bản thân say. Lần này là chuyện gì vậy chứ? Đột nhiên lại uống nhiều đến cái mức phải nhập viện thế này!
"Em nói xem có phải anh ấy bị điên không?... Hại bố mẹ và anh lo lắng đến thế này."
"..."
Lăng Tử Quân vốn là người điềm tĩnh ít khi nổi nóng, thế mà hôm nay không nhịn được phải mắng cho tên anh trai vô tri kia một trận.
Lăng Tử Quân vốn là người điềm tĩnh ít khi nổi nóng, thế mà hôm nay không nhịn được phải mắng cho tên anh trai vô tri kia một trận.
Uống đến phải nhập viện, xem rượu là nước lã sao?
Xe dừng lại trước bệnh viện, Lăng Tử Quân gấp gáp gỡ dây dây an toàn, lúc nhìn sang Nhan Lam thấy cô cũng đang nhìn mình.
"Em vào trong với anh chứ?"
Hai người vừa nãy mới xác lập mối quan hệ, ân ân ái ái trên giường, vui vẻ hạnh phúc không bao lâu thì bỗng dưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.
Vốn định thời gian chín muồi sẽ đưa cô về ra mắt gia đình thêm một lần nữa, dẫu cho đôi bên có quen biết nhau, nhưng lúc này đã là một mối quan hệ khác rồi. Chỉ là trong tình cảnh bây giờ thì có chút khó xử.
Nhan Lam cũng hiểu sự lo lắng của anh, cô hơi lắc đầu, nói với giọng nhẹ nhàng.
"Không đâu, ngày mai em sẽ đến thăm anh ấy sau. Anh đi đi, em đợi anh ở trong xe."
Hai người nhìn nhau không nói thêm một lời nào, bàn tay mềm mại của Nhan Lam đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay nổi đầy gân xanh của Lăng Tử Quân, trấn an anh.
"Đừng lo lắng, Tử Phong sẽ không sao hết. Em ở đây đợi anh, anh vào trong đi."
Nói rồi Nhan Lam lại rướn người sang một bên hôn lên đôi môi Lăng Tử Quân. Sự thông cảm thấu hiểu này của cô khiến Lăng Tử Quân cảm thấy rất an tâm, trong phút chốc mọi muộn phiền lo âu của anh đều tan biến hết. Dường như đôi mắt xinh đẹp của cô gái kia đã trở thành liều thuốc an thần tốt nhất chữa trị được cho anh.
-
Lúc Lăng Tử Phong tỉnh dậy liền cảm thân bản thân như vừa từ cõi chết quay trở về vậy.
Cả người anh như mang sắt nằm trên giường không thể cử động nổi, duy nhất chỉ có đôi mắt rũ mi nặng nề đang dần dần chớp mở nhìn lên trần nhà.
"Tỉnh rồi sao?"
"Phong Phong... con nghe tiếng mẹ gọi không?"
Gương mặt của hai vị trưởng bối như phóng đại trước tầm mắt, Lăng Tử Phong có chút mơ màng mở mắt nhìn, thì ra là bố và mẹ đang vô cùng lo lắng đứng trước giường nhìn anh.
Xa xa còn có hình bóng của thằng em trai mà anh rất ghét, cạnh đó chính là Phùng Nhất Ngũ.
Sau một hồi Lăng Tử Phong mới hoàn toàn tỉnh táo, lúc này Lăng Tử Phong mới biết thì ra mình đã nhập viện rồi. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc phảng phất quanh cánh mũi, mà bàn tay anh thì đau rần rần, cảm nhận được rõ ràng chất lỏng trong suốt chảy trong da thịt, cơ thể lạnh như băng vô cùng khó chịu.
Cổ họng đau rát không nói được lời nào, mà bên tai vẫn là tiếng thăm hỏi dồn dập của bố mẹ.
"Sao rồi, có còn thấy khó chịu ở chỗ nào không?"
"Tử Phong, thằng nhóc chết tiệt này, con có biết con làm mẹ sợ lắm không hả?"
Hai vị trưởng bối cứ luyên thuyên không ngừng nghỉ, Lăng Tử Phong hơi đưa tay chạm nhẹ trán vì mệt mỏi, rồi anh gắng sức ngồi dậy nhưng không được, phải nhờ đến Lăng Tử Quân đang đứng ở đằng xa tiến lại đỡ ngồi lên trên giường.
"Uống chút nước ấm đi."
Lăng phu nhân lo đến sốt vó, thằng con trai lớn bình thường luôn chững chạc không để bố mẹ lo lắng bao giờ, hôm nay lại xảy ra chuyện, người làm mẹ này đang đêm nghe tin mà tay chân run rẩy muốn ngã quỵ.
Nếu như không phải có ông Lăng đỡ bà, chắc là bà cũng không vững tinh thần để đến bệnh viện được.
"Con không sao rồi, mọi người đừng lo lắng nữa."
Uống một hớp nước cuối cùng thì cũng lấy lại được giọng nói, tuy nhiên cổ họng khô rát khiến Lăng Tử Quân cảm thấy khó chịu vô cùng.
Đêm qua mọi việc diễn ra hỗn loạn, Lăng Tử Phong cũng không nhớ nổi chính xác mọi chuyện.
Tia ý thức cuối cùng trước khi hoàn toàn ngất đi, Lăng Tử Phong chỉ nhớ anh đã nghe tiếng Đại Ngũ gọi rất nhiều lần tên anh, cả cánh tay to lớn của anh ta cứ không ngừng lây lây người của Lăng Tử Phong đến đau điếng. Nghĩ tới liền thấy nhức đầu... cái tên mạnh bạo này!
Lúc liếc mắt nhìn sang Phùng Nhất Ngũ thì người nọ đang đứng một góc cười hề hề, Lăng Tử Phong chán ghét không thèm dòm tới nữa.
Ruột gan bây giờ đau nhói vô cùng, hẳn là di chứng của việc rửa ruột. Anh đưa tay hơi xoa xoa bụng mình, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Ruột gan bây giờ đau nhói vô cùng, hẳn là di chứng của việc rửa ruột. Anh đưa tay hơi xoa xoa bụng mình, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
"Phong Phong lạnh đúng không, mẹ đắp chăn cho con nhé?"
Giọng của Lăng phu nhân dịu dàng vô cùng, bà quan tâm đắp cho con trai lớn tấm chăn dày, lại hỏi han: "Con rất thích uống canh sườn bò hầm mẹ nấu mà đúng không? Mẹ về nấu đem lên cho con nhé?"
Tuy là hỏi vậy nhưng thật chất bà đã có ý định muốn về nhà một chuyến rồi.
Lăng Tử Phong vội giữ tay mẹ lại: "Không cần phiền vậy đâu mẹ."
"Không phiền, sao lại phiền chứ!" Bà Lăng vỗ nhẹ vào mu bàn tay con trai lớn: "Mẹ về nấu xong lại lên ngay, Phong Phong nghỉ ngơi cho khỏe đi, được chứ?"
"Vâng."
Bà Lăng đi rồi, trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại bốn người đàn ông. Lăng Tử Quân và Phùng Nhất Ngũ không nói gì đứng ở một bên xem xét tình hình, còn bố Lăng thì đang ở sát bên giường bệnh.
"Ba gọi tài xế đưa mẹ về rồi, còn con, ngủ một giấc nữa đi, nghỉ ngơi cho lại sức."
Ông Lăng luôn là người bình tĩnh trong mọi tình huống xảy đến, đối mặt với việc con trai lớn sau rất nhiều năm mới gây ra chuyện khiến bố mẹ phiền lòng, lúc này ông cũng không vội hỏi nó vì sao, chỉ đơn giản là bảo Lăng Tử Phong đi nghỉ ngơi trước.
Lăng Tử Phong cũng không muốn ngủ, chỉ là mi mắt anh có chút nặng nề.
Đồng hồ treo tường lúc này điểm 2 giờ 30 phút sáng, đầu óc Lăng Tử Phong trì trệ, tay chân cũng trở nên vô lực.
"Vậy... chắc là con ngủ một lát."
Ba Lăng gật đầu rồi đỡ anh nằm xuống giường, kéo chăn cho Lăng Tử Phong.
"Ngủ đi, đừng nghĩ gì nữa."
Tinh thần của Lăng Tử Phong lúc này cũng không tốt, vừa nằm xuống giường thì hai mắt anh đã mơ màng khép lại, dần dần thiếp đi.
Trước khi hoàn toàn nhắm chặt mắt, Lăng Tử Phong nhìn thấy Lăng Tử Quân đang sốt ruột đứng ở đằng kia nhìn anh. Trong ánh mắt của Lăng Tử Quân lúc này tràn ngập vẻ lo lắng, ánh mắt này giống hệt như ngày xưa khi Lăng Tử Phong rơi xuống hồ nước lạnh, Lăng Tử Quân được bố vớt lên trước, nó cũng nhìn anh bằng ánh mắt đó... ánh mắt thương hại đáng ghét!