Với cổ phần trong tay Lăng Tử Phong muốn vào Lăng thị nắm chức CFO cũng đơn giản, chỉ là anh không chỉ muốn dừng lại ở chức vụ ấy, cái anh cần là chiếc ghế chủ tịch kia kìa.
Nhưng mà tạm gác chuyện đấu tranh thương trường qua một bên, hiện tại có thể về được nơi này, Lăng Tử Phong thực sự chỉ mong được gặp lại Nhan Lam.
Nếu năm đó anh không bỏ đi, thì Nhan Lam sẽ không có cơ hội cùng Lăng Tử Quân xảy ra quan hệ, tiếp theo sau còn được gả vào nhà họ Lăng với cái danh mợ ba.
Vốn dĩ cô ấy ngay từ đầu là bạn gái của Lăng Tử Phong, sau cùng cũng chính tay anh buông bỏ cơ hội được theo đuổi cô.
“Tiểu Lam em nói xem, lúc trước tòa nhà chung cư đó có phải là khu đất trống mà chúng ta thường đến chơi hay không? Anh nhớ chỗ đó có một bóng râm rất mát, em hay ngồi ở dưới đó vẽ tranh.”
Nhìn ngón tay của Lăng Tử Phong chỉ về nơi xa xa đằng kia, Nhan Lam cũng dõi mắt nhìn theo. Một mảnh kí ức mơ hồ hỗn độn vẽ lên trong tâm trí cô, những chuyện của ngày trước cứ như thước phim quay chậm, chậm rãi chiếu lại trước mắt cô.
Nhan Lam hơi cười, nói với anh: “Anh đi 3 năm, mọi thứ đều thay đổi cả rồi.”
“Tầm năm trước có một nhà tài phiệt đầu tư vào khu đất trống ấy, chặt bỏ cả cây cao mà em rất thích, sau đó liền trở thành tòa chung cư.”
“Đáng tiếc thật, nơi đó giữ biết bao nhiêu là kỉ niệm của chúng ta.”
Lăng Tử Phong không biết là vô tình hay cố ý nữa, suốt từ nãy đến giờ khi lên xe toàn nói chuyện với Nhan Lam về những chuyện cũ ngày trước giữa hai người, sau đó tỏ ra rất thân mật gần gũi, càng làm Lăng Tử Quân ngồi ở ghế lái chính mặt mày sa sầm không được vui.
Nhan Lam thì hồn nhiên không nhận ra Lăng Tử Phong có ý đồ gì, chỉ cười đáp lại anh một cách hết sức tự nhiên.
“Phải rồi, anh đói bụng không, chúng ta cùng nhau đi ăn.”
“Nhắc tới cũng hơi đói đó.” Lăng Tử Phong xoa xoa bụng mình: “Các em muốn ăn món gì, món Trung hay là món Tây đây?”
“Tùy anh lựa chọn, em rất dễ nuôi.”
Đôi môi anh đào của cô lại một lần nữa cong cong lên cười. Qua kính chiếu hậu, Lăng Tử Quân có thể dễ dàng nhìn thấy được cô đang cười vui vẻ với anh trai của anh.
Người đàn ông ngồi ở phía trên nhếch môi cười khẩy: “Bình thường lúc ở nhà không thấy em cười nói vui vẻ như vậy.”
Câu nói này của Lăng Tử Quân khiến Nhan Lam có chút sững sờ, từ lúc đón Lăng Tử Phong đến giờ cả cô và anh đều không mở miệng nói một câu nào liên quan đến đối phương. Ấy vậy mà lần này mở lời anh ấy lại đâm chọt cô như vậy, anh còn không thừa nhận rằng mình đang ghen sao?
Nhan Lam cười nhạt đáp lại anh:
“Là do bình thường anh im lặng không đoái hoài tới em. Lúc em cười anh nhìn thấy sao?”
Thấy Lăng Tử Quân trầm mặc không nói gì, Nhan Lam càng thêm ấm ức.
“Ngay cả mỗi bữa cơm hằng ngày, ngồi ăn với nhau anh cũng không ngẩng mặt nhìn em nữa, lắm lúc lại kiếm cớ ở lại công ty làm việc, có ngày nào anh để tâm đến em đâu?
Những gì Nhan Lam nói không phải chỉ là giận quá mà nói bừa không đâu. Hai năm qua vợ chồng bọn họ không có bữa cơm nào đàng hoàng cả, ngày nào cũng là thư ký của Lăng Tử Quân nói anh bận chuyện công ty không về ngay được, bảo cô ăn cơm trước.
Còn không thì có hôm anh ban phát tình thương cho cô, quay về nhà ăn cơm, nhưng là cúi gằm mặt không nói câu nào, chẳng nhìn cô dù chỉ là một chút.
Ngay lúc này Lăng Tử Quân còn mở miệng nói rằng chưa từng thấy cô cười vui vẻ khi ở nhà sao?
Vậy còn anh thì sao, anh có cười với cô khi nào không? Hay là suốt ngày mặt mày lạnh lùng sắt đá, không mở miệng nói câu nào, bỏ mặc cô ở bên cạnh muốn làm gì thì làm, anh cũng chẳng để tâm. Nhìn Lăng Tử Quân như thế, Nhan Lam còn vui vẻ gì để cười nữa đây.
Ngay cả trò chuyện một câu bình thường với anh trên bàn ăn cô cũng không dám, nói gì đến việc cô dám cười trước mặt anh kia chứ.
Nhan Lam đã chịu đựng trong hai năm qua quá đủ rồi, hiện tại Lăng Tử Quân nói lời nào mà cô nghe không ưng tai, Nhan Lam cũng sẽ không nhịn nữa mà đáp trả lại anh.
Hai người lúc này cứ như lửa với nước đối đầu, ai nấy đều không muốn nhìn thấy mặt đối phương.
“Thôi nào, hôm nay anh về là ngày vui, hai người đừng có ở đó mà cãi nhau nữa.”
Lăng Tử Phong thấy tình hình lúc này không ổn liền đứng ra hoà giải.
Anh ta có chút bất ngờ khi nhìn hai người như thế, tuy Lăng Tử Phong biết mối quan hệ giữa hai người trước nay không hề tốt, nhưng cũng chưa từng thấy bọn họ anh một câu tôi một câu, không ai nhường ai như thế.
Có lẽ hiểu lầm quá sâu đậm, dẫn tới mối quan hệ này càng lúc càng trở nên tồi tệ.
Bất quá Lăng Tử Phong lại thấy rất vui… ít ra tình cảm giữa hai người càng trở nên xấu hơn thì cơ hội để anh theo đuổi được Nhan Lam sẽ càng lớn.
“Ừm… anh nghĩ ra chúng ta sẽ đi ăn món gì rồi, đến nhà hàng Đông Thạnh dùng bữa đi.”
Ba người ngồi trên xe không ai nói với ai câu nào nữa, đến tận khi xe dừng lại trước biển hiệu nhà hàng Đông Thạnh, Lăng Tử Phong nhanh chân bước xuống xe trước, sau đó thì mở cửa xe cho Nhan Lam, còn cẩn thận chặn tay ở thành xe cho cô.
“Cảm ơn anh, Tử Phong.”
Nhan Lam hơi cười, gật đầu nói cảm ơn anh. Lăng Tử Phong luôn là một người đàn ông lịch thiệp và ân cần, trước giờ anh vẫn luôn đối xử với Nhan Lam rất tốt.
Lăng Tử Quân lãnh đạm đưa mắt nhìn hai con ngươi đang anh anh em em tình tứ ở trước mặt, lúc này ngay cả nổi giận anh cũng không buồn nổi giận, chỉ cảm thấy rất tức cười mà thôi.
Quả nhiên anh đoán không sai, Nhan Lam chính là vì Lăng Tử Phong mà ly hôn với anh.
Từ đầu đến cuối, cô cùng chung chăn gối với anh nhưng lại mơ tưởng về người đàn ông khác, mà người đó còn chính là anh chồng của cô!