• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm Lăng Tử Phong tỉnh dậy là hơn một tiếng sau đó. Mùi nước canh sườn bò hầm thơm nức mũi đánh thức mộng đẹp của anh.

Lúc mở mắt tỉnh dậy thì mẹ đang đứng ở cạnh giường múc bát canh nóng hôi hổi đưa tới, bố thì rót nước ấm, còn Lăng Tử Quân cũng bận rộn vắt khăn sạch lau người cho Lăng Tử Phong.

Phùng Nhất Ngũ đứng làm bù nhìn cảm thấy hơi ngại, nhìn mọi người tất bật, anh ta đứng ngẩn người một hồi cuối cùng đành chữa ngượng bằng cách đi gọt trái cây. Mà gọt tới đâu thì đứt đoạn tới đó, vỏ táo đứt lìa rơi rớt trên mặt bàn, Phùng Nhất Ngũ cảm thấy da mặt mình dày lắm mới chịu đựng được ánh nhìn khinh bỉ của Lăng Tử Quân đang lia tới.

"..." cắt một miếng táo trông rất ngốc nghếch không thành hình thù gì, Phùng Nhất Ngũ đưa cho Lăng Tử Quân khi mà anh đang vắt khăn sạch lau người cho Lăng Tử Phong.

"Ăn miếng không?"

Giọng nói của Phùng Nhất Ngũ có chút trục trặc, liếc nhìn sang Lăng Tử Quân, ai ngờ bị Lăng Tử Quân bơ đẹp.

"..."

Lăng Tử Quân tính tình cũng không thua gì anh trai Lăng Tử Phong, mỗi khi thấy hành động vô tri của Phùng Nhất Ngũ cũng đều không thèm cho vào mắt. Đã thế ngay từ đầu Lăng Tử Quân đã không mấy ấn tượng gì với Phùng Nhất Ngũ, anh luôn cảm thấy anh ta là thành phần bất hảo, phường ăn chơi đàn đúm, không nên dây vào.

Chỉ là vì anh ta là bạn thân của Lăng Tử Phong, trong giới thượng lưu chiếm một vị thế quan trọng, Lăng Tử Quân mới miễn cưỡng mỗi lần gặp mặt liếc nhìn anh ta một chút.

Phùng Nhất Ngũ cảm thấy hơi cay khi bị đối xử lạnh nhạt, nhưng anh ta lại không làm được gì, bên cạnh Lăng Tử Phong đang húp canh nóng thấy bạn thân bị quê thế mà lại cười trêu ghẹo.

"Con cười cái gì vậy hả?"

Mẹ Lăng không hiểu ý tứ nụ cười của Lăng Tử Phong, lúc này bà ngồi xuống bên giường, cẩn trọng nhìn ngắm gương mặt xanh xao của đứa con trai lớn.

"Không có gì đâu mẹ."

Lăng Tử Phong bỏ qua ánh mắt hình viên đạn mà Phùng Nhất Ngũ đang phóng tới, anh lắc đầu, lại tiếp tục uống canh, ánh mắt nhìn mẹ trìu mến.

"Canh mẹ nấu ngon quá."

"Nếu thấy ngon thì uống thêm nhiều chút nữa đi. Vừa mới rửa ruột không được ăn đồ nặng, uống chút canh nóng bồi bổ là tốt nhất."

Bà Lăng không ngừng dặn dò Lăng Tử Phong phải chú ý sức khỏe, anh vừa nghe mẹ càm ràm vừa uống canh, tuy rằng mẹ Lăng rất hay nói nhiều, nhưng thường những lời nói quan tâm kia đều dành hết cho Lăng Tử Quân, Lăng Tử Phong ít khi nào được nghe chính miệng mẹ la rầy mình thế này.

Bầu không khí trong phòng bệnh lúc này trở nên vô cùng ấm áp hòa hợp, khiến tinh thần Lăng Tử Phong cũng thoải mái và dễ chịu hơn.

Hiếm lắm mới thấy bố mẹ quan tâm anh đến thế, bình thường đều là vây quanh Lăng Tử Quân thăm hỏi mà thôi, con trai lớn luôn ít được chú ý hơn. Đãi ngộ đặc biệt ngày hôm nay khiến Lăng Tử Phong thấy rất thú vị, song cũng cảm thấy không được chân thật cho lắm.

Nhập viện chuyến này cũng không lỗ - Lăng Tử Phong âm thầm nghĩ như vậy.

Trước kia Lăng Tử Phong rất ganh tị với em trai, mẹ thì suốt ngày la rầy nó, không có ngày nào là không càm ràm. Tuy rằng Lăng Tử Quân mọi mặt đều xuất sắc, nhưng trong mắt bà Lăng, Lăng Tử Quân có tài giỏi đến đâu thì cũng chỉ là đứa con trai nhỏ của bà thôi, bà thương bà lo, cái gì bà cũng không thuận mắt nên cứ rầy la dặn dò nó miết.

Trước kia Lăng Tử Phong rất ganh tị với em trai, mẹ thì suốt ngày la rầy nó, không có ngày nào là không càm ràm. Tuy rằng Lăng Tử Quân mọi mặt đều xuất sắc, nhưng trong mắt bà Lăng, Lăng Tử Quân có tài giỏi đến đâu thì cũng chỉ là đứa con trai nhỏ của bà thôi, bà thương bà lo, cái gì bà cũng không thuận mắt nên cứ rầy la dặn dò nó miết.

Tuy bà nói nhiều, nhưng Lăng Tử Phong lại rất thích cái cảm giác nghe bà càm ràm thế kia, bởi lẽ người được mắng nhiều lại là người được quan tâm nhất. Không như anh, cho dù làm tốt hay làm sai điều gì cũng không có người hỏi tới.

Dường như mặc định là anh luôn xuất chúng, anh là con trai lớn, bố mẹ không cần phải lo nghĩ gì nhiều về anh.

Điển hình như bây giờ...

Mẹ Lăng giành luôn cả việc lau người của Lăng Tử Quân, bà lấy khăn ấm lau tay cho con trai lớn, ngồi thấp thỏm một hồi muốn hỏi lại không dám hỏi vụ việc xảy ra đêm qua, ánh mắt cứ lia tới ông Lăng nhờ sự cứu giúp.

Chuyện Lăng Tử Phong uống nhiều rượu đến mức nhập viện rửa ruột là chuyện cực lớn, thế mà bố mẹ lại không có ai lên tiếng hỏi han. Lăng Tử Phong có chút chờ đợi bà Lăng gặng hỏi mình những việc đã xảy ra, thế mà bà ấy cứ chần chừ mãi... cuối cùng cũng không nói được lời nào.

Đang lúc Lăng Tử Phong cảm thấy thất vọng tràn trề, thì trên Tivi hiện giờ đang chiếu lại cảnh Kiều lão gia trao tặng học bổng hiếu học cho các trẻ em vùng sâu vùng xa tại buổi gây quỹ từ thiện vào năm ngoái.

Hoạt động gây quỹ từ thiện này của giới thượng lưu đã diễn ra rất nhiều năm nay, lão Kiều trước kia còn trẻ đã bắt đầu làm từ thiện, đi chùa cầu con, mong ông trời ban xuống một thằng con trai nối dõi tông đường, theo nghiệp gia tộc.

Nhưng có lẽ số trời đã định lão chỉ có một đứa con gái, may thay Kiều Thể Vi xuất chúng hơn người, so với con trai cũng không thua kém là bao, rất giỏi trong việc kinh doanh nên đã kế nghiệp cha.

Nhìn hình ảnh lão Kiều trên Tivi đang tươi cười, nếp nhăn hằng đuôi mắt mang theo sự hiền hậu vốn có, đột nhiên Lăng Tử Phong lại hỏi bâng quơ.

"Có tin tức cho là Kiều tiểu thư trở về nước, không biết có đúng hay không?"

Trong phòng bệnh không khí ngưng trệ đột ngột sau lời nói của Lăng Tử Phong.

Động tác lau tay của bà Lăng bỗng chốc dừng lại, bà hoảng sợ nhìn về phía ông Lăng, mà vị đương gia kia lại không nói lời nào nhìn chằm chằm vào đứa con trai lớn của mình.

Tin tức Kiều Thể Vi trở về chỉ có nội bộ trong gia tộc họ Kiều biết, ít nhất thì lão Kiều và Lăng lão gia là bạn già lâu năm, ông ấy có kể cho ông Lăng nghe. Nhưng ông Lăng còn chưa nói ra cho hai đứa con biết, Lăng Tử Phong làm sao có thể có được tin tức này?

Chuyện Kiều Thể Vi trở về vốn dĩ không có gì phải giấu giếm, chỉ là gần đây lão Kiều và Lăng lão gia có ý định kết sui gia, hai nhà làm một cùng nhau phát triển cơ nghiệp. Chỉ là trong hai đứa con trai của mình, Kiều Thể Vi nhất quyết không chọn con trai lớn của ông mà cứ một mực đâm đầu vào đứa đã từng có một đời vợ.

Lăng lão gia cảm thấy chuyện này phức tạp chưa thể giải quyết được. Lăng Tử Quân là người tính tình bộc trực, đã thế nó vẫn còn tình cảm sâu nặng với vợ cũ, hiển nhiên sẽ không chấp nhận mối hôn sự này.

Vừa nghe tin Kiều Thể Vi trở về, thần sắc của Lăng Tử Quân liền biến đổi rõ rệt. Anh nhìn về phía bố mẹ mình, thấy họ không nói gì thì càng tin tưởng vào chuyện Lăng Tử Phong vừa nói hơn.

Đã mấy năm rồi Kiều Thể Vi không về nước, lần này cô ấy trở về đây chắc hẳn đã có dự định cho tương lai. Thấy biểu cảm khó xử trên gương mặt bố mẹ, Lăng Tử Quân cũng đã đoán được không ít chuyện.

Lắm lúc không cần cái gì cũng phải nói ra rõ ràng, nhìn qua ánh mắt liền hiểu được hết thảy.

"Con còn có việc phải đi trước, bố mẹ ở lại chăm sóc anh giúp con."

Thanh âm của Lăng Tử Quân có chút hỗn loạn, anh bỏ qua sự thất thố lúc này mà nhanh chóng thu dọn đồ rời đi.

Nhìn qua gương mặt giận dữ của người đàn ông kia, bà Lăng lẫn ông Lăng đều không dám tiến tới ngăn cản, ngay cả một câu giữ chân Lăng Tử Quân ở lại cũng không thể thốt lên được.

Cuối cùng người đàn ông kia vội vã quay đầu rời khỏi phòng, bỏ lại anh trai vẫn còn đang xanh xao bệnh tật nằm trên giường bệnh. Lăng Tử Phong vẫn nhàn nhã uống thêm chút canh nóng mặc cho mọi chuyện đang rối tung sau câu hỏi ngẫu hứng kia, đôi môi anh tái nhợt hơi cong thành nụ cười, nhìn vở kịch diễn ra khiến anh vô cùng hài lòng.

Có người nổi giận rồi, bốc đồng đến mức không khống chế nỗi cảm xúc mà rời đi, để Lăng Tử Phong xem bố mẹ sẽ có phản ứng gì!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang