Nhìn con trai không còn năng động như ngày thường mà âm trầm hơn hẳn, Cố Thừa Phong bổng cảm thấy lo sợ. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh y, xe bắt đầu chạy đi, hắn đắn đo một chút rồi gọi nhẹ.
"Tiểu Kỳ... "
"Người cho tiền bọn họ làm gì?"
Lạc Thiên Kỳ nói nhưng không hề nhìn hắn, giọng nói không nghe rõ vui buồn hay đang tức giận, nhưng Cố Thừa Phong lại có tính nghĩ nhiều nên hắn tưởng rằng y đang tức giận với mình, tưởng rằng hành động vừa rồi của mình được y xem như là đang sỉ nhục ba mẹ y. harry potter fanfic
Cố Thừa Phong bất an vừa muốn lên tiếng giải thích thì Lạc Thiên Kỳ đã nói trước.
"Nghe qua là đã biết là lừa đảo, vậy mà baba còn đưa cho họ nhiều tiền như vậy, lỡ mai mốt họ đến đòi nữa thì sao?"
Nghe lời nói này của y, Cố Thừa Phong như được trút gánh nặng trong lòng, hắn âm thầm thở phào rồi mỉm cười xoa đầu y.
"Um lần sau sẽ không vậy nữa, nếu họ đến ta sẽ đuổi họ đi được chứ?"
Lạc Thiên Kỳ khoanh tay ra vẻ người lớn gật đầu "Đúng vậy, lần sau thấy họ là phải đuổi liền, tiền của người là để nuôi Tiểu Kỳ, đâu thế cho không bọn họ được."
Cố Thừa Phong vui vẻ ôm con trai vào lòng, cằm cọ cọ trên đỉnh đầu của y.
"Ừ ừ phải để tiền để nuôi Tiểu Kỳ."
Tại góc khuất của một quán cà phê, Lân Minh Hải đang ngồi bàn bạc với hai người khác, mà hai người này không ái khác chính là hai vị cha mẹ vừa giả vờ đáng thương lúc nãy.
"Đây, như đã hứa."
Người phụ nữ đẩy một xấp tiền qua phía Lâm Minh Hải, hắn nhận lấy sau đó vui vẻ đếm, trên môi không ngừng nở nụ cười vui sướng khi tiền về tay.
"Nhưng mà tôi thấy tên Cố tổng kia nhất định không chịu đưa thằng bé cho chúng tôi đâu, lần một lần hai thì được, nhưng cứ tiếp tục viện lí do đến xin tiền thì không phải cách hay, thằng bé phải về với chúng tôi thì chúng tôi mới có cơ hội nhờ nó được."
Lâm Minh Hải cất tiền vào túi sau đó ngồi thẳng lưng bộ dáng nghiêm chỉnh đúng mực nhìn hai người, biểu lộ hết sức tự tin.
"Các người yên tâm, thằng nhóc đó yêu tôi say đắm như vậy, đến cả lời của Cố tổng còn ngó lơ cơ mà, tôi chắc chắc sẽ cố khuyên can nó."
Cặp vợ chồng nghe thế môi không nhịn được mà câu lên, cảm xúc vui sướng giống như tiền sắp về tay vậy.
Lâm Minh Hải trong lòng tiếp tục tính toán, hắn thật sự sẽ giúp họ hay sao? Nào đơn giản như vậy, hắn còn muốn hơn thế kìa, rào càn lớn nhất để hắn đến được với Lạc Thiên Kỳ chính là thành kiến của vị Cố tổng kia.
Hắn sẽ lấy hai người này để làm bàn đạp của mình xóa bỏ cái thành kiến đó, dù gì làm con rễ của Cố thị vẫn hơn.
Buổi tối, tại nhà của hắn và y,
Cố Thừa Phong ngồi trên giường đọc sách, hắn một thân đồ ngủ hình gấu con khác xa với hình tượng cao lãnh bên ngoài, lí do vì sao một người như hắn lại chấp nhận mặc bộ đồ con nít này thì tất nhiên là do y rồi. Một tuần trước vì cảm thấy phong cách ăn mặc của baba đại nhân nhà mình thật nhàm chán, mới có hơn ba mươi mà mặc đồ nhìn cứ như thể một ông già, thế là Lạc Thiên Kỳ quyết định tạo một cuộc càn quét cải tạo lại tủ đồ của hắn, mắt thấy bộ nào không ưng liền cho người đem vứt đi hết, thay vào đó là để những bộ mình thích vào, tất nhiên là không phải đổi hoàn toàn.
Vì là do chính tay bảo bối nhà mình sắp xếp nên Cố Thừa Phong không có ý kiến nào, hơn nữa còn rất hưởng thụ sự quan tâm này.
'Cạch'
Nghe tiếng động Cố Thừa Phong hơi ngẩng đầu lên nhìn, từ bên ngoài một cái đầy nhỏ ló vào mắt chớp chớp nhìn hắn.
"Baba chưa ngủ ạ?"
Cố Thừa Phong phì cười trước độ đáng yêu của y, hắn gập sách lại bỏ lên kệ "Chưa ngủ, có việc gì sao?"
Lạc Thiên Kỳ cười hì hì rồi lẻn người vào trong, nhẹ nhàng đóng cửa lại, y hai tay ôm gối lon ton chạy đến rồi leo lên giường của hắn
"Baba con không ngủ được, người cho con ngủ cùng nha?"
Lạc Thiên Kỳ hai mắt long lanh như cún con chớp chớp nhìn hắn. Cố Thừa Phong tất nhiên làm sao có thể cưỡng lại được chỉ biết bất lực đồng ý.
"Ừ ngủ cùng thì ngủ... "
'Chụt'
"Yêu baba nhất!"
Nói xong y liền nằm xuống kéo chăn lên ngủ ngon lành, còn Cố Thừa Phong vẫn còn ngơ ngác ngồi đó.
Mặc dù đây không phải là lần đầu y hôn má hắn, nhưng không hiểu sao gần đây cảm giác rất khác lạ. Khẽ quay đầu qua nhìn gương mặt đang ngủ say của Lạc Thiên Kỳ, tim hắn đột nhiên đập mạnh.
Cố Thừa Phong đưa hai tay vỗ vỗ mặt mình để bản thân giữ bình tĩnh sau đó vươn tay tắt đèn rồi nằm xuống, hắn nhắm mắt lại để cố quên đi cảm giác vừa rồi, nhưng dường như nó cứ càng khó chịu hơn.
[Ting, độ hảo cảm: 65%]
Ở trong bóng tối, Lạc Thiên Kỳ, người vốn đã ngủ, khóe môi lúc này lại hơi kéo cao lên.
Như thường lệ, Cố Thừa Phong luôn là người dậy sớm hơn. Đôi mắt hơi nhíu lại rồi chậm rãi mở ra, cảm giác được có gì đó đang đè nặng trên bụng hắn hơi cúi xuống nhìn.
Đập vào mắt là đôi chân trắng nõn nà của ai đó đang khác trên bụng mình, hắn không nhịn được mà nuốt ực một miếng. Chuyển tầm nhìn từ từ sang bên cạnh liền thấy Lạc Thiên Kỳ đang quấn chặt mình.
Nhìn gương mặt như thiên thần đang kề sát mặt mình trong lòng hắn bỗng hơi thao thức. Tiểu Kỳ nhà hắn thật sự rất đẹp, đẹp đến nổi nữ nhân cũng phải ghen tị.
Hai hàng mi dài cong vút hơi động khi mắt y nhíu lại, chóp mũi cao, thẳng, bờ má mềm như bánh bao khiến ai nhìn vào cũng muốn cắn thử, đôi môi căng mọng đỏ hồng, sờ vào lại rất mềm mại... rất mềm...
Cố Thừa Phong giật mình vội thả tay ra, thì ra trong lúc suy nghĩ không biết từ khi nào hắn đã vươn tay ra chạm vào gương mặt của y.
Nhìn chằm chằm đôi môi kia, trong lòng hắn bỗng nhiên rạo rực, trong đầu đột nhiên sinh ra một ý nghĩ xấu xa, không biết có nên hôn thử một cái hay không, không biết đôi môi này có vị gì, ắt hẳn sẽ ngọt lắm.
Đúng lúc này người bên cạnh khẽ động, Cố Thừa Phong giật mình ngồi bật dậy, chạm tay lên ngực thở phào, suýt nữa thì...
"Ưm...baba dậy sớm ghê... "
Lạc Thiên Kỳ dụi mắt ngồi dậy, y vươn vai một cái, vai áo rộng theo động tác của y cũng hờ hững rớt xuống để lộ ra bờ vai trắng nõn cùng xương quai xanh gợi cảm.
Cố Thừa Phong nhìn thấy tức thì hô hấp không thông, người ta nói buổi sáng là khoảng thời gian tinh thần phấn chấn nhất của đàn ông, huống chi hắn còn là một người đàn ông đầy trưởng thành, cái gì xảy ra thì cũng xảy ra rồi.
Chưa kịp để Lạc Thiên Kỳ nói thêm lời nào hắn vội vàng tốc chăn lên sau đó chạy vọt vào nhà tắm, Lạc Thiên Kỳ ở bên ngoài ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Trên bàn ăn, bầu không khí lúc này có chút ngượng ngùng, Lạc Thiên Kỳ thật sự không thể nào chịu nổi sự im lặng này, ánh mắt đầy ai oán nhìn người đang ngồi cách xa mình hơn 3 mét mà đọc báo.
[Kí chủ à, miếng thịt sắp bị cậu đâm hỏng rồi kìa.]
Nhìn xuống miếng thịt không còn nguyên vẹn trên dĩa Lạc Thiên Kỳ uất ức buông nĩa xuống, y liếc mắt nhìn sang người đang giấu mặt trong tờ báo lớn kia.
'Hừ, nay bày đặt đọc báo cơ đấy, làm bộ làm tịch tri thức gì chứ.'
1503 chơi trò lăn qua lăn lại trên bàn ăn nói với y [Người ta là có chuyện khó nói với cậu a.]
Lạc Thiên Kỳ nhíu mày 'Ta có làm gì đâu?'
Hệ thống ngồi dậy khoanh tay ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn y [Không làm gì? Vậy cậu dám thề với tôi rằng những hành động buổi sáng là không cố tình không?]
Lạc Thiên Kỳ lắp bắp 'Hành... hành động gì chứ?'
Hệ thống 1503 hừ một cái rồi nói [ Chẳng hạn như ôm chặt hắn, gác chân lên bụng hắn mặc dù rõ mình mặc quần khá rộng, làm như thế sẽ lộ chân nhiều hơn, vươn vai cao để lộ vai áo,...]
Lạc Thiên Kỳ bị nói trúng tim đen chỉ biết đưa tay che miệng che giấu sự ngượng ngùng của mình.
'Thì ta cũng muốn thúc đẩy tiến độ nhiệm vụ thôi.'
[Thế à? Sao tôi không biết kí chủ siêng năng như vậy nhỉ?]
'.....'
Nó làm như mình lười lắm vậy.